ziczac room

21 thg 12, 2010

Noel...vui hay bun!

noel...lai sap den nua roi con j...nhanh that...gan tet rui do nha...them mot tuoi nua ui ...sap ja ui chang???hichic...ma thui..tre con mai de lam j? cung chan ma phai ko? ai chu minh thi nam nay dung la co mot chut bien doi ...thay moi ng co ve ko thay doi nhiu, chac la vi tu truoc moi ng da som nhu the..cho nen bi h co le la ko co bien dong j nhiu nhi?con minh thi khac...co le vi luc dau qua ngay ngo, nen h day nhin lai..dung la co chut thay doi. thay cung thu vi...mong mau den tet de ve gap moi ng qua...cuoc song moi ng co tot ko? chac la moi chien se on thui ma dung hong? vi con ng ta khi phai doi mat voi kho khan thi se ngay cang tro nen manh me ma...nhung minh nghi moi chien cung se ko co j thay doi nhiu jua chung ta dau he? van hop mat, van cuoi noi, van quay pha, van um sum...hehe...tu nhien nho den cuon luu but cua lop 12a1 minh, nho luc do ai cung co ghi trong do, rui con ca dan hinh nua...h tu nhien mun xem lai cuon luu but do qua di! hinh nhu co Nhu giu cuon do phai hem? cung hay that nhi? ma thui...noel chuc moi ng vui ve nha. Du o nuoc minh thoi tiet ko lanh lam, nhung cung du lam cho long ai do xon xao, boi hoi ma phai hem? hong bit noel nam nay minh co phai trai wa mot minh nhu nam ngoai nua hong nhi? dc ben mot ai do la vui nhat ma...moi ng hay that am ap ben nhau nha. dung co mot minh ma ngoi bun do..tui cung se nhu zay...nhat dinh ko mot minh!

7 thg 12, 2010

thời gian...

Thật không ngờ...thế mà nhanh. Là sinh viên năm 3 ùi. Tự nhiên bùn, giở những trang nhật kí, những mẫu giấy viết hùi cấp 3 mà mình từng rất nhập tâm viết. Thấy bản thân mình sao mà ngờ nghệch thế không bít. Thì ra mình cũng đã từng có lúc như vậy, ngu ngốc, ngây ngô, trẻ con và có khi tầm phào nữa...mình đã thay đổi rồi sao? không thể tin được là mình đã từng trẻ con tới mức như thế...bây giờ, chỉ cần nghĩ tới phải lo cho cuộc sống thôi đã mệt mỏi và nhức cả đầu ùi, chẳng còn thiết nghĩ đến cho ai nữa...thì ra đúng là hùi xưa rãnh dễ sợ, chỉ mỗi việc ăn với học ùi suy nghĩ lung tung, cứ ngờ ngệch, lo những chiện không đáng lo...Mọi người xung quanh mình có đang thay đổi không??? lâu ùi không gặp mọi người, nửa năm chưa nhỉ??? cuộc sống thật đáng sợ, không bít mình có còn ngu ngơ như xưa nữa không? nhưng có lẽ đã khôn ra nhìu rùi. Đó là những gì mình gom nhặt được khi trở thành sinh viên năm 3, đáng ghi nhận mà đúng hong? hihi..
memory

29 thg 11, 2010

Thế nào để sống???


Con người thật kỳ lạ, có những chuyện ta cố nhớ thì lại quên, cố quên mà sao vẫn nhớ.Giống như những nỗi buồn, những niềm đau, những giận hờn, đã lâu rất lâu mà vẫn còn đây, còn những kỷ niệm đẹp hễ mà không nhắc lại chắc có người cũng chẳng buồn nhớ đến. Hay vì 1 lý do nào khác mà người ta vờ như lãng quên, mỗi người đều có cái tôi, cái chân lý riêng của mình, đều có quyền yêu, quyền không nhớ đến nhau. Thường sau những rạn vỡ thì cái cảm giác đáng gét nhất chính là sự cô đơn, nhưng đến khi cô đơn đã thành người bạn thân, lúc nào cũng bên cạnh mình thì chính mình mới tìm thấy nhiều điều thú vị. 1 chút tự do, 1 cái rất riêng, những tình cảm đẹp mà ngày xưa mình lãng quên. Cuộc sống rộng mở, sôi động như nhịp điệu của những hạt mưa. Không lạnh lẽo, không cô độc mà đầy bí ẩn, đầy hứng thú. Tôi, chẳng cần a nữa, chẳng cần cái tình yêu xa hoa đầy phức tạp của a. Tôi, là tiếng hát trong trẻo của khúc nhạc cuộc sống, sống để học tập, sống để làm việc, sống để yêu thương bản thân, yêu thương mọi người xung quanh. Tình yêu không chỉ dành cho 1 người duy nhất. Chẳng có đâu kẻ ích kỉ kia ơi, tình yêu của tôi sẽ như hạt nắng sớm mai, ấm áp, dịu dàng trải êm ái trên môi mọi người. Những người thân tôi yêu quí, những người bạn mang cho tôi nụ cười, tôi yêu tất cả. A, có làm được không? Chia tay nhé nỗi đau ơi. Ta sẽ quên mi, và sẽ nhớ mi khi ta hạnh phúc, vì chính mi là kẻ làm ta xấu hổ nhất. Và để ta có thể tự hào, kiêu hãnh với cuộc đời này thì mi đối với ta chẳng có nghĩa lý gì. Ta sẽ chẳng màng giang tay ôm mi vào lòng nữa, mà sẽ trói buộc mi vào một vùng ký ức xa xăm. Nơi chỉ có 1 kẻ ngốc nghếch và một tấm sầu bi. Những kẻ không biết phấn đấu thì cuộc đời sẽ chẳng có gì là ý nghĩa. Ai sinh ra đều có quyền sống như nhau thì hỡi bản thân ơi! Sao ta không sống cho thật kiêu hãnh với đời. Đau khổ kia có lớn lao như ta nghĩ chăng? Còn biết bao nỗi đau nghẹn ngào hơn nữa mà ta nào có biết, chỉ có cách ta vượt qua nó như thế nào mới chính là điều kì diệu nhất. Ta nhận ra điều j trong cuộc đời này? Suy nghĩ lạc quan hay cùng cực? Sống buông xuôi hay hết mình phấn đấu? Tất cả đều là ....... bản thân ta mà thôi.
( Tôi căm ghét những con người sống tiêu cực chỉ biết bản thân mình và cố bắt người khác giống mình, điên rồ khi muốn thêm vào một vết bẩn cho cuộc đời người khác, bóp méo cuộc sống vốn dĩ thật tươi đẹp, 1 con người tự kỉ chẳng biết phấn đấu)

25 thg 11, 2010

YÊU 12A1 LẮM LẮM

Chán……………………..nản quá di!!!!!!!!!!!
Chưa bao h tui lại thấy cuộc sống lại tẽ nhạt như lúc này. Cảm thấy chán tất cả mọi thứ và nhất là chán cả bản thân của mình. Tự thấy mình quá tệ,phải nói là rất tệ nữa là đằng khác. Không biết tại sao tôi lại trở nên như thế này,chuyện mà tui nói ở đây đó chính là việc học của tui. Đã là sv năm 3 rồi mà h trong đầu không biết j hết,ko biết học hành kiểu j đây nữa,thấy có lỗi với gia đình quá!!!!!!!!!!!!! Bây giờ thì thiếu nợ ngập đầu ko biết khi nào mới dc ra trường đây,chán quá đi à,nếu có thể thì tôi muốn hét len thật to cho bớt xì trét,nếu cứ sống như thế này mãi thì ko dc. H tôi phải quay lại với cuộc sống hiện thực thôi ko ham chơi,ko làm biến nữa,phải sống sao cho ra sống mới dc,ko phải sống cho riêng mình mà phải sống cho ng iu,gia đình rồi cho những ng bạn thân iu của tui nữa. nhớ ủng hộ tao nha tụi bây!!!!!!!!!

Nói tới mới nhớ,thật ra lâu rồi ko gặp 12a1 jk cảm thấy nhớ các bạn quá,mới đọc lại mấy bài blog cũ mà mắt như muốn rưng rưng(mít ướt quá). Nhớ mọi người quá!!!!!!!!! Nhớ lại những lúc cùng nhau quậy đúng là vui làm sao,bây h khác nhiều quá lên dh đúng là ko bằng dc pt tí nào cả,bạn bè j mà đéo co tí tình cảm nào,lại còn ganh đua nhau,ôi chao thật mệt mõi.z.z.z.z.z.z.z.z.z.z
Những kn ngày xưa thật vui đúng ko tụi bây,nào là nhậu nhẹt,karoke,quậy,cúp tiết,……khùng khùng đó là đặc điểm của 12a1 mà,nhờ zậy mà h jk ko thể nào quên dc nó. Lúc ôn thi tn thì trời ơi,lớp chọn chả ra lớp chọn j hết,kt 15’ đầu h mà có dc mấy đứa học bài đâu. Rồi tới 2 tiết văn nữa 10 mấy đứa kéo nhau ra quán Diễm uống café rồi còn mua sầu riêng ăn nữa chứ,tội nghiệp mấy đứa còn lại trong lớp bị thầy kiu lên trả bài hoài luôn,kaka. Nói zậy chứ cũng tội cho thầy,thầy dạy cho tụi mình tận tình thiệt. nhớ nhất là câu nói của cô Như khi cả lớp lật tạp môn văn:”thà coi 1 lần còn hơn ko coi” kaka,cô đúng là dễ quá trời. chiều bữa đó thi(tn) av xong thì cả bọn kéo nhau đi chơi,lên Sa Đéc ăn lẩu,nhớ nhất là bạn Mít mà tới h jk zẫn còn gẹo hoài “1 vá sang ngang sạch cả nồi” có nghĩa là nồi lẩu vừa soi lên thì Mít quơ vá ngang là nồi ko còn j hết chỉ toàn nước z rau,kaka. Sáng bữa sau thì zo nhà jk ăn lẩu,cả bọn xúm nhau dành ăn quá trời. Dành cho zui thôi chứ đồ ăn còn dư quá trời,an xong cả bọn kéo nhau đi Cao Lãnh chơi nữa,gé lăng Cụ Phó Bảng zô đó chụp hình quá trời luôn,cũng từ bữa đó mà Mỹ lại có tên la Mít,kaka. Lúc đó thật zui biết bao nhiêu!
Những kn cũng khó quên nhất là đi wa bên cồn tắm rồi lắc xuồng nữa,nếu mà lúc nào cũng dc gặp tụi bây,dc đi chơi cùng nhau như lúc trc thì hay biết mấy. jk nhớ tụi bây và nhớ những ngày xưa quá,mong rằng tụi bây cũng như tao đừng quên những kn đẹp đó,cũng như là đừng quên trang blog này nó như minh chứng cho tình bạn chúng ta. Vì vậy xin mọi ng hãy nhớ tới nó và hãy gé thăm nó thường xuyên hơn nữa, JK xin các bạn đó,những ng bạn 12a1 iu quí mà tui không bao h quên!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!.z.z.z.z.z.z.z.z.z.z.z

15 thg 9, 2010

Biến đổi


Phải chăng là mình đã quá ích kỹ...? Mình đã suy nghĩ rất nhiều...
Mình vẫn hay nghĩ nhiều cho ng khác, đâu phải mình chỉ sống vì mình, thế nhưng dường như không ai hiểu? Làm sao đây? Mình phải làm gì? để có thể vui vẻ mà quên đi tất cả...những muộn phiền, nhưng mệt mỏi, những lo toan, những gì tồi tệ nhất? Cuộc sống thật không dễ tí nào, bi h thì mình mới biết...lạ thật, mình đúng là một con ngu, thì ra bấy lâu nay ng ta vẫn đối xử với mình như vậy, vẫn ghét mình như thế, vậy mà mình cứ ngu ngơ, ko hay bít gì??? Giờ mình bít rùi...vậy mình làm được gì??? Mình chưa từng nghĩ là sẽ bị ai đó ghét cả...cảm giác này quả ko tồi chút nào? Nó mệt mỏi hơn mình tưởng...Mình phải làm như thế nào đây? mình chưa từng lợi dụng ng khác hay là sống ích kỹ với ai cả, thế nhưng vô tình, cái vô tâm của mình đã trở thành cái vòng tròn ngăn cách..nó đẩy mình cách xa với thế giới bên ngoài...và từ khi mình nhận ra, từ khi mình hiểu được ngta, rằng ko phải chỉ vì mình ko tốt, mà chính là ngta ko muốn tiếp nhận mình...Qua rồi cái thời tự trách bản thân..tại sao mình lại như vậy, tại sao lại không tốt với ng ta hơn, tại sao mình lại không sống thật...tạm biệt! Giờ đây, mình không cần biết là ai đúng ai sai, ngta tốt hay ko? tất cả đều ko còn quan trọng, ko cần thiết nữa...khéo léo một chút, tinh ý một chút, giả tạo một chút..từng chút từng chút một...đó là những gì mình cần làm! Và dĩ nhiên là, con ng thật của mình sẽ trở lại khi ở bên một ai đó...ng làm mình ấm áp...yên bình!

18 thg 8, 2010

sống tốt với bản thân

Đó là mục tiêu mà tôi đề ra cho bản thân mình, có như vậy thì mới có thể sông tốt với mọi người với những gì mà mình phải đối mặt. Tự hủy hoại chính mình để rồi tự mất đi niềm tin vào cuộc sống, tôi hối hận vì điều đó, cho dù bây giờ tôi có không quên đi được những buồn đau ngày xưa tôi dành cho chính mình thì tôi vẫn hy vọng, hy vọng để cho ko bao giờ thất vọng, cho dù không làm được thì mình cũng đã cố gắng hết sức. Cho dù đó là 1 cạm bẫy mới thì nó cũng có những dạo khúc tuyệt vời thuở ban đầu. Và tôi tin rằng ông trời luôn đối xử công bằng với chúng ta. Nếu ta sống vì mọi người thì mọi người sẽ không phụ ta. Có cay đắng, có nước mắt nhưng cũng sẽ có nụ cười. Qua rồi cái thời sống buông thả, hành hạ bản thân với việc cố ép bản thân và ép người khác. Con hiểu rồi ngoại ạ, ngoại dạy con nhiều lắm, từ lúc con còn bé, nhưng mãi con cũng không hiểu cho đến tận bây giờ. Những gì ngoại sợ con vấp phải con đã trải qua, con cãi lời ngoại, để rồi bây giờ mới nhận ra điều ngoại nói không bao giờ sai. Tại sao ngoại được nhiều người yêu thương, ngoại sống hiền từ, chẳng hại ai bao giờ, chỉ ngậm đắng nuốt cay khi người đời chua chát. Phải biết cảm thông và tha thứ, biết chấp nhận lỗi và sữa lỗi, hiền hòa, ăn nói phải suy nghĩ, phải đặt vị trí mình vào người khác để suy nghĩ. Đó là điều trước đây con chẳng làm được. Có đôi lúc con tự hỏi khi con giúp 1 người mà không có lợi ích gì thì tại sao lại phải giúp? Giờ thì con cũng đã hiểu, vì điều đó giúp chúng ta sống tốt hơn, nếu sau này có gặp hoàn cảnh như vậy thì sẽ biết phải làm thế nào để giúp chính bản thân mình. và nhiều nhiều điều hơn nữa mà có lẽ con quên rồi, và 1 ngày nào đó con sẽ nhớ ra ngoại ạ!

8 thg 7, 2010

CÓ AI DẬY XEM WORLD CUP KO? (^-^)



Hi. Đây là đêm thứ 2 thức xem wc đó (xem khoảng 5 trận rồi nhưng thường xem trận sớm nhất chứ chẳng bao giờ thức khuya xem ngoại trừ có cá độ, hehe). Vì bẩm sinh chỉ thích đá banh chứ ko thix xem bóng đá, nên hôm qua xem trận bán kết vì rảnh ko có gì làm + ham hố. Còn hôm nay định ngủ rồi nhưng xem điểm thi tới giờ này hết ngủ luôn. Muốn được xem wc ở quán cafe cơ, dụ dỗ thằng bạn xí trai được rồi nhưng ông lại ko cho ra, hjc cũng may là ông mở tivi cho xem ko thì thức công toi rồi. Xem đá banh cũng hay nhưng muốn đá được như vậy thì phải nằm mơ thôi. bùn hơn là lần nào cá độ cũng thua, hjc ko cá mà xem ùi ủng hộ lại thắng. Mà ủng hộ theo sở thích mới hay chứ, lên coi đội nào mặc áo nổi hơn là thắng, màu trắng là thua, hehe. Mà nghĩ mình cũng khỏe gớm. Thức 2 đêm mà vẫn tỉnh queo, dạo này mất ngủ nhưng ăn nhiều, hy vọng tròn ra. Giống trái banh cũng được, để bị mẹ yêu chê còi xương quài. Qua wc phải ăn ngủ đúng kế hoạch mới được. Còn giờ muốn xem đá banh. Có ai cho cái vé đi Nam Phi hong cho cục kẹo mút.!? (^~^)

25 thg 5, 2010

Bất chợt...


1 buồn + 1 vắng = 1 cô liêu
1 trắng + 1 đen = 1 buổi chiều
1 nam + 1 nữ = 1 tổ ấm
1 rung + 1 cảm = 1 tình yêu

23 thg 5, 2010

SAI CÀNG THÊM SAI


Bây giờ e mới hiểu hết những câu nói ngày xưa,ngày xưa e chỉ biết yêu mình e,chỉ nghĩ cho riêng mình.Nào nhận ra,chỉ khi nào e ở vị trí của a.Vâng chính lúc này đây,gieo gió thì gặt bão a à.E trách sao a mệt mỏi với e,e trách rằng a có ng khác.Có hay ko thì e ko hiểu được,hay chính e đã có lỗi với a.E đã hiểu lời cuối a dành cho e rồi "từ trước tới h chỉ () mình e",và "tao mệt mỏi với nó lắm rồi",và hiểu cả thái độ khi a hay tin e bên ng ta,ng ta nói a giật mình.Lúc đó e nghĩ rằng đó là giả tạo,là đểu giả.E từng gét cay gét đắng,mỗi khi gặp a e rất tươi cười nhưng thật ra đang gét trong lòng,thậm chí nghĩ sẽ trả thù....nhưng may là e chưa làm điều đó.Thôi,wá khứ là wá khứ,e nói ra ko mún j hơn,chỉ mún bít là mình đã sai và nhận ra diều đó.Còn tất cả những j đã qua thì giữ làm kỉ niệm thôi.Mỗi người có cuộc sống riêng,e sẽ vẫn xem a là ng bạn tốt.Bỏ tất cả thù hận còn vấn vương.

12 thg 5, 2010


Chữ hạnh phúc với em là ảo ảnh
Đêm lại đâm trĩu nặng những cơn đau
Đắm mình trong những kỷ niệm dạt dào
Nghe lòng mõi phương nào ta lẫn trốn

BÃO LÒNG


Nơi nào mặt hồ không gợn sóng
Cho anh là khỏang trời bình yên.
Có con sông ngủ quên trong im lặng
Nước ngưng dòng hay nước chảy lặng thinh.
Bên kia đại dương là tĩnh tại là hư vô
Sao dậy sóng trời em thêm bão giông???

8 thg 5, 2010

Một chút thay đổi trong cuộc sống!


Dạo nì, mình đang cố gắng tập làm quen với một số việc...Mình cảm thấy như thế sẽ tốt hơn cho mình! Gần đây mình nhận ra rằng để bản thân không còn cảm thấy ghét một cái j đó, cách tốt nhất là mình nên tập làm quen với sự tồn tại của nó. Mình thật sự rất thích ngủ nướng...cảm thấy sướng lắm lun...chẳng hiểu sao nữa, dù đối với một số người ngủ dậy muộn thì cơ thể sẽ cảm thấy rất mệt mỏi. Mình thì ngược lại... Hình như mình sống ngược với người khác thì phải??? Qua rồi, từ nay sẽ không thế nữa... mình sẽ sống tốt hơn...mình sẽ cố gắng! Lần nì có một quyết tâm lớn...thế nhưng ngay cả chính mình cũng không biết mình có duy trì được quyết tâm đó đến cùng ko nữa??? Thế nhưng, mình sẽ cố gắng! cha dzo...!
Lâu ùi seo hem có ai viết blog hít chơn zị? bùn wé đi àh!

20 thg 4, 2010



mong muon nguoi minh yeu duoc hanh phuc va vui ve.

Giá như có thể?...



hôm nay tự nhiên thấy khó chịu quá. Muốn hét thật to, muốn phá, ném và đập vỡ một cái gi đấy. Sao lại cứ phải để ý cảm nhận của người khác nhỉ. Học hành thì chẳng ra sao, kết quả nó tệ cũng là điều dễ hiểu. Lười nhưng lại vẫn hi vọng có được điểm cao...rõ vớ vẩn.

...Tự nhiên thấy...ghét bản thân. Tự nhiên lại muốn uống rược. Hình như đôi lúc "hư hỏng" 1 chút sẽ cảm thấy thoải mái hơn. Muốn khóc nhưng sao lại phải ngăn cho nước mắt không chảy? sóng mũi thấy cay cay...Mình muốn nổ tung ra mất thôi. Trống rỗng...cái cảm giác này đáng sợ thật đấy. Đầu mình đau quá, như một quả bóng bay thổi căng chỉ cần chạm nhẹ thôi nó sẽ nổ...muốn khóc thật to, khóc lên thành tiếng. Hình như mình chưa bao giờ dám làm như vậy. uk đúng rồi. Là vậy đấy...Mình thật dở hơi. Chưa bao giờ dám thử 'liều" sống thật với suy nghĩ. Mệt mỏi quá. Mình muốn dừng lại. Ngay bây giờ...

...phải dừng lại thôi. Không được khóc nữa, mai đi học mắt sẽ sưng lên. Giá như mình có thể khóc mà không ai nhận ra đc nhỉ? giá như có thể khóc mà không phải để ý đến ai, được khóc xả láng...như vậy có lẽ sẽ thấy thoải mái hơn nhiều.

...Giá như có thể một mình đi lang thang khắp nơi, chỉ một mình thôi, làm những thứ mình thích. Bước chậm thôi, không phải đi theo nhịp chân của ai hết.Mình sẽ lang thang đi thật nhiều, sẽ một mình đi xem phim vui thì cười, buồn thì khóc. Đơn giản vậy nhưng sao khó làm quá!...Một mình vào uống vị trà Kiwi hà quen thuộc, một mình. uk thì người ta sẽ cười cho rằng con nhỏ này bị "thất tình" hoặc cũng có người sẽ cho rằng thần kinh không được bình thường- đâu có sao. Mình thích thế.

...Một mình lang thang nghe nhạc. Sẽ đi nhiều, thật nhiều...lang thang bờ hồ, đi chậm chậm thôi, giá như được nhắm mắt lại hít một hơi thật dài cảm nhận gió mát luồn qua mái tóc, khẽ mơn man da thịt. Không phải suy nghĩ gì hết, bỏ mặc tất cả. Giá như có thể đi xe thật nhanh, lao dốc-một cảm giác được giải thoát. Giá như được lang thang các hiệu sách tìm một cuốn truyện hay với cái tựa đề "bình yên"...lang thang những cửa hàng lưu niệm nhỏ, chọn cho mình một món quà thật xinh...mua một chậu xương rồng thật đẹp...Khi chân mỏi sẽ nghỉ ở bất cứ đâu mình thích, 1 chiếc ghế đá công viên, 1 bậc thềm nhỏ và...cũng có thể ngồi bệt luôn xuống đất...đâu có quan trọng, sao phải cố đi thêm với đôi chân thấm mệt chỉ để tìm thấy một cái ghế sạch, một chỗ ngồi theo đúng nghĩa?!...Giá như có thể??...

18 thg 4, 2010

Cắn Rứt




Vì mãi vẩn không tìm ra đáp án. Nên đành cho một gợi ý : " Bí mật nằm trong :" Chuyện kể về những nhà bác học sinh học"

17 thg 4, 2010

quên........


Đọc thấy cũng hay hay.........mà thấy hơi bị.......đúng nữa!
tớ đã từng ước ao..., nhưng dù sao thì cậu mãi là bạn tớ, mãi là... bạn nhé!!!


Cậu hỏi rằng tại sao tớ hay gây sự với cậu ư, hay cãi nhau chí chóe với cậu chỉ vì những chuyện vặt vãnh ư, vì tớ ghét cậu ư? Nói thật nhé... tớ không hề ghét cậu. Hoặc là tớ đã cố tình làm như thế với cậu, cố tình mặc định rằng tớ rất và rất ghét cậu. Tớ ghét cậu thật nhiều, nhiều lắm vì nếu không tớ sẽ… thích cậu mất thôi!!!

… Mưa…

… Tớ và mưa…

…như hòa vào nhau…

Cậu đang kể chuyện gì với tớ vậy? Sao tớ cứ cảm thấy lùng bùng lỗ tai thế này, nhoi nhói trong tim thế này? Về bạn gái của cậu đấy ư? Bằng cái giọng nói ngọt ngào đáng ghét đấy ư? Nói thật nhé... tớ biết rằng cậu đã có người í rồi. Tớ, tớ thật sự hoảng hốt… tớ, tớ cảm thấy như vừa mất đi một cái gì đó, một cái gì đó rất quý giá, một cái gì đó rất quan trọng. Chợt hiểu rằng, tớ sẽ chẳng có một góc nào trong trái tim của cậu, trong cuộc sống của cậu đâu. Chán nhỉ !!!

… Gió…

… Tớ và gió…

… như đang cùng buồn…



Cậu đang kể với tớ ước mơ của cô ấy ư? Một ngôi nhà giữa đồng cỏ mênh mông, trải đầy hoa và ngập tràn những tia nắng ư? Nói thật nhé... tớ cũng đã từng mơ mộng, từng hi vọng rất chi là hão huyền rằng chúng ta..., nhưng thôi, tớ đã kịp định thần lại và nhận ra rồi, chúng ta cách nhau ca ti tỉ năm ánh sáng cơ mà. Là một cái gì đó của cậu ư? Họa có mà mặt trời mọc phía tây mất nhỉ?!!

… Nắng…

… Nắng tắt dần…

… quanh tớ là là màn đêm đặc quánh…


Cá tháng tư rồi đấy ư? Cậu đang nói với tớ những câu đùa…vô vị gì vây? Nói thật nhé...kể cả ngày 1/4 người ta tha hồ nói dối, nhưng tớ thì không thể nào nói dối được. Và… cũng không thể cứ mãi nói dối chính bản thân mình rằng tớ không thích cậu. Đúng, tớ thích cậu! Nhưng cậu đừng bất ngờ và cũng đừng lo nhé, tớ đã quyết định rằng… sẽ quên cậu. Quên thật đấy, trước khi có một cái gì đó để mà vương vấn, để mà nhớ nhung!!!

… Mưa…

… Thật to…

… như đang khóc thay cho tớ…

Nói thật nhé... tớ thật ngố khi lại ngồi đây mà… nhớ cậu. Tớ không nghĩ rằng nhớ một người là khổ đến vậy nhất là khi người đó chẳng là gì của mình. Không phải là bạn, không phải họ hàng, chẳng phải anh em mà cũng chẳng phải là… người iu.

… Gió…

… thật lớn…

… như đang gào thay lòng tớ…

Nói thật nhé...tớ đang cố xóa cậu ra khỏi bộ nhớ của tớ. Tớ tin rằng những gì tớ quyết tâm thì sẽ làm được. Và tớ quyết tâm sẽ quên cậu. Cậu cũng chỉ là một người bình thường thôi mà. Sao tớ phải bận tâm nhỉ ???

… Nắng…

… Nắng sẽ lại phủ đầy trời…

… khi tớ… đã quên cậu!!!

Nói thật nhé...tớ sẽ sớm quên cậu thôi !!!

16 thg 4, 2010

xúc cảm...cảm xúc!



Trời mưa to thật, mấy người trọ cùng phòng tôi đều ngủ cả. Bỗng dưng tôi thấy mình thật cô độc. Nhìn quanh căn phòng, tôi thấy lòng mình trống trải lạ thường. Đã bao lâu rồi nhỉ, từ ngày tôi bước chân lên cái thành phố này! Ở đây, con người thật vô tình và lạnh nhạt. Tôi ân hận sao? Trước kia chính tôi là người đòi ba mẹ cho lên đây học mà. Tôi không biết nữa?...nhưng thật sự, tôi không muốn mình cứ mãi ở trong vòng tay của ba mẹ. Từ nhỏ, tuy tôi không có một cuộc sống hạnh phúc cho lắm, nhưng suy cho cùng thì ba mẹ rất thương iu tôi, lo cho tôi từng chút một, đó là điều tôi không thể nào chối cãi được, dù nhiều lúc tôi ước gì mình chưa bao giờ được sinh ra trong cái gia đình này. Tôi vốn là người vô tư, suy nghĩ thì đơn giản và thậm chí nhiều lúc rất ngu ngốc. Tính tình thì thụ động, lại không biết cách bày tỏ cảm xúc của mình, là con gái mà nấu nướng cũng chẳng ra sao…tôi tự hỏi, vậy mình có thể làm j để tự lo cho bản thân? Chính vì vậy, tôi quyết định lên thành phố học, tôi muốn mình trưởng thành hơn, tự lập hơn, và một phần cũng vì tôi muốn sống xa nhà, tôi không muốn mình sống mãi trong những ngày tháng như thế nữa, những mâu thuẩn, rồi cãi vã…mỗi người đều có một sự chọn lựa cách sống riêng cho mình, tôi muốn bản thân phải thật vui vẻ dù có chuyện j xảy ra, phải thật mạnh mẽ để đối mặt với những khó khăn, phải cố đứng dậy mỗi khi vấp ngã… thế nhưng tôi đã làm được j rồi? Chẳng được j cả, tôi còn quá ngây thơ khi nghĩ rằng chỉ cần mình cố gắng thì có thể vượt qua tất cả…nhưng ngoài cách nghĩ như thế, cố động viên bản thân vượt qua, tôi còn có thể làm được j? Tôi nhớ có lần có một người đã hỏi tôi: “nhìn bạn cười như thế, chẳng biết bạn vui hay buồn nữa!”…Thật không? tôi có thật sự vui không? Tại sao tôi lại cười? Tôi cũng không biết! Có lẽ là vì đó là điều duy nhất tôi có thể làm để tự an ủi bản thân mình, và tôi cũng không muốn để người khác biết được tâm trạng của tôi. Những vấn đề trong cuộc sống đã làm tôi dần trở nên thực dụng, tiền bạc, việc làm rồi bài vở…tôi dần dần trở nên ít nói đi mỗi khi tiếp xúc với người khác, dần dần ít biết nghĩ cho người khác. Nhưng có một điều, dù tôi có thay đổi như thế nào thì khi ở bên các bạn của tôi, tôi vẫn sẽ là chính mình! Chỉ như thế thôi tôi cũng đủ sức để có thể cố gắng, nổ lực tiếp rồi!
Ôi, mưa đúng là…khiến cho con người ta trở nên yếu đuối hơn. Thôi, không nói nữa đâu. Phải đi làm rồi, tiếp tục cố gắng nào! Các bạn của tôi, Have a nice day!

11 thg 4, 2010

SUU TAM!!!!!!!!!(^=^)!!!!!!!!SUU TAM


HAHA!BAI NAY KHOI CAN DICH NE` PA` CON!MAY CHI E PU NUA DAU UI.DOC NGHE SUONG LO TAI WE'.nHAT LA PA`I "CON CH'....."KAKA
Bọn con trai chỉ như dấu hỏi
Đem vứt đi vứt thật là xa
Chứ sao bằng chị em gái chúng ta
Luôn cao thượng và thật là hoàn hảo

Là con gái hãy tự kiêu lên bạn nhé
Đừng hạ thấp mình trước bọn đàn ông
Bọn đàn ông như nấm mồ hoang dại
Đắp đi đắp lại vẫn hoang tàn

Em cầm cây bút
Chấm chấm mút mút
Viết thư cho anh
từ ngày anh đi
Con chó nó đẻ
Nó đẻ 4 con
Mặt nó tròn tròn
Giống anh như đúc
Em lấy tên anh
Đặt tên cho chó
Mỗi lần nhìn nó
Em nhớ đến anh


Con trai là chúa buôn chuyên
Con gái nói chuyện, có duyên vô cùng
hoan hô
(NOI CHOI THUI MAY BOY DUNG GIAN HEN!HE`HE`!YEU NHJU NA`!(*x*)xxxxxxx

9 thg 4, 2010

Vì Không Là Tất Cả


Anh không cũng không của anh
Em là trái tim tất cả của anh
Vì tất cả đã nằm trong quá khứ
vì thời là tất cả gian không
vì trong quay trở lại có nhiều ngăn

(Ai dịch đúng 5 câu trên tui cho 10 điểm)

8 thg 4, 2010

có còn là chính tôi?????


Tôi tự nhìn lại mình,tôi bây h và ngày xưa khác nhau quá!Và tự hỏi vì sao?Nhưng có làm sao đâu chứ, ngày xưa tôi có thể ngủ quên trong niềm vui, hạnh phúc, sự tự tin. Thì giờ đây tôi còn lại j? Sống trong một cuộc sống mất thăng bằng, đôi lúc ngỡ như mình ko còn tỉnh táo! Giật mình khi nhớ lại, cái nơi mà tôi bắt đầu, cái nền tảng mà trước kia tôi có, nhưng sao lạ quá! Phía trên nó ko phải là một căn nhà với một màu sơn tinh khôi, mà dường như chỉ còn lại đống hoang tàn trơ trụi!Đâu rồi? Tôi tự hỏi? Sao tôi bây giờ tồi tệ thế? Sao đường tôi đi lại không có đích đến nữa? Phải chăng tôi đang lạc lối, không! Lạc đi đâu khi đó là những j tôi đã trải qua, tôi ko có quyền chối bỏ những j tôi đã làm ra. Tôi của quá khứ lúc nào cũng năng động, tự tin,và tham vọng lớn lao. Một buổi gặp gỡ, một cuộc trò chuyện là bao hứng thú, vậy mà giờ đây, tôi ngại, nói đúng hơn là tôi sợ gặp người lạ. Tôi ngượng, nói đúng hơn là nhút nhát không dám nói nữa, dù đó là một cuộc điện thoại, một lời thăm hỏi, hay là một câu an ủi động viên người khác. A đã thay đổi con người tôi rât nhiều, tôi đã học được cách biết dừng lại để suy nghĩ, biết lặng lẽ chấp nhận số phận...Nhưng a cũng tập cho tôi tính cô lập, tôi chẳng dám nói, chẳng dám chia sẻ, vì tôi sợ điều đó làm người khác bùn, làm người khác ko vui, hoặc là điều đó thật ngu ngốc! Những khi nói chuyện, dù chỉ là nhắn tin, từng dòng từng chữ! Đó không phải là phong cách của tôi, đó ko phải là cái tôi thường làm. Vì ko như xưa nữa, nếu là ngày xưa thì tôi có nói j thì a vẫn thấy vui, vì đó là tôi. Còn bây h, tôi, trong mắt a, và trong suy nghĩ cũng như thứ tôi đang vươn tới. Đó chính là tôi trong a. Cái tôi mà phải biết a đang nghĩ j? Phải biết a thích nghe những j, phải biết a đang vui hay bùn, phải biết cư xử như thế nào với a. Nếu có ước mơ, tôi ước rằng mình có được trái tim và bộ óc of a, để tôi có thể đạt được điều đó! Nhưng ko a ơi, tôi đã đánh mất, cái tôi chân chất, ko cần phải bị áp đặt bởi người khác, cái sự tự tin ko bờ bến, cái nét vô tư thích đùa. Tôi đã phải học, phải đọc, phải xem trong tình huống ấy nên nói j, làm j? Một cách máy móc và rập khuôn ư? Chính vì vậy, tôi càng lộ ra những khuyết điểm, tôi ngập ngừng ko dám nói, cho dù đó là một câu nói tôi đã suy nghĩ từ trước như thuộc lòng! Vì đối thoại với a là cả một mặc cảm tôi lun mang theo bên mình! "e chẳng bao h hiểu a đang nghĩ j". Chỉ đơn giản là một câu" a ơi, e lo cho anh lắm! A có làm sao không? "Đó là tất cả những j tôi muốn nói, vậy mà khj có thể thốt nên thành lời thì dù là một chữ, cũng ko có mặt trong lúc trò chuyện. Cái lời nói, cái ám ảnh mà tôi mang theo, đã đè nặng lên suy nghĩ của tôi, a nói j, thì tôi phải nói theo cái ấy! Không được lạc khỏi chủ đề. Đôi lúc, tôi như muốn phớt lờ sự buồn bã của a và thay vào đó bằng niềm vui của tôi và hy vọng a có thể vui hơn khi tôi vui. Nhưng tôi đã sai, lại một lần nữa tôi không hiểu a. Tất cả a muốn là làm tôi vui, còn đối với a, tôi là người để a chia sẻ nổi buồn. "Thật là đau lắm a ơi! Có bao giờ e dám đối mặt với nổi đau của mình, những khi đó, thay vì tủi hờn trong những giọt nước mắt, e đã học cách quên nó đi, và e cũng chỉ mong là sẽ làm a quên được như e đã quên mà thôi. Tất cả chỉ như vậy, a ko hề hiểu....".Đã rất nhiều lần, tôi đau đớn nghẹn ngào và muốn khóc trước mặt a, để làm j? Để a biết được tôi cũng có nước mắt, tôi cũng biết đau. Thật là nực cười, khi có a, tôi vui đến nỗi bỏ đi hết những muộn phiền, và ko khóc được nữa. Nhưng khi a đi rồi, cho dù ko muốn thì tại sao tôi cứ suy nghĩ, cứ khóc mãi, có đôi lúc nước mắt ko rơi mà nuốt vào miệng, nó chảy xuống sống mũi, lăn dài trên môi, mặn đắng và chua chát! A chẳng bao h biết, và tôi cũng ko dám nói với a.Vì có lẽ đối với 1 thằng con trai thì chẳng có nỗi đau nào là quá lớn lao, trong khi đó tôi tự làm khổ mình, chứ a ko hề có lỗi j với tôi. Chẳng bao h tôi được a ôm vào lòng mà chia sẻ, vì tôi nào có đau? Có khóc như những đứa con gái khác trước mặt a, có hay chăng đó chỉ là tôi đang cố gắng để a thương hại tôi. Không hiểu sao tôi ganh tỵ khi nghe a kể rằng ai đó muốn gọi điện thoại cho a trong dòng nước mắt. Tai sao những khi tôi buồn thì tôi ko như người ta, a ko có bên cạnh thì sao, a sẽ nghe được qua điện thoại đấy thôi. Nhung ko, những lúc ấy tôi thật xấu hổ, tôi chẳng bao h làm như vậy, rồi a sẽ nói tôi đặt điều mà thôi. Càng ngày tôi càng tủi hờn và tự kỉ, tôi ko tin vào tình yêu của tôi nữa, tôi bắt đầu sợ mất a và nghi ngờ tất cả mọi thứ! Tôi lúc nào cũng nghĩ là sẽ chẳng còn j để tôi giữ được a nữa. Chẳng lẽ mình ko còn giá trị nữa sao? A như một vị cứu tinh, một ân nhân đến che chở tôi khi tình đầu vụt mất. để rồi cái cảm giác mặc cảm tội lỗi, ko trọn vẹn với a đeo đẳng suốt đời tôi như một kẻ tội đồ. Tôi lúc nào cũng nghĩ phải bù đắp cho a, phải yêu a hết mình, phải làm a vui.Và cuối cùng tôi chẳng làm được j ngoài bức tường khoảng cách ngày càng xa xăm giữa a và tôi. ko thẻ phá vỡ.........."tôi ơi" có còn ko?
(hôm nay tôi thật ngốc! Đã làm một điều mà bấy lâu nay ko dám làm, nói lên suy nghĩ of mình, điều mà trước kia tôi sợ a biết được chúng ta sẽ ko còn như xưa, và người khác biết được, a sẽ trách tôi ko giữ riêng 2 người. Xin lỗi, e ko làm được.)

1 thg 4, 2010


Ngưu là con bò tót

Một thầy đồ dốt, ngồi dạy học ở nhà nọ. Có nhiều chữ thầy không biết, nên phải đi hỏi người ngoài rồi mới về dạy lại.

Một hôm, dạy đến chữ "bôn" nghĩa là chạy, chữ chồng lên nhau, đoán mãi không ra chữ gì, mới hỏi dò người ta:

- Có giống gì khoẻ bằng ba con trâu không nhỉ?

Có người bảo:

- Có giống bò tót.

Thầy về dạy học trò:

- Ngưu là con bò tót.

Một hôm khác, thầy lại đến dạy chữ "đinh", mặt chữ thì biết, mà nghĩa thì lại không hay, nhưng vội quá, không kịp đi hỏi. Thấy chữ viết giống như cái giằng cối xay, thầy bèn dạy liều:

- Ðinh là giằng cối xay.

Nhà chủ thấy thầy dốt quá, đành mời thầy cắp tráp ra cửa và đọc tiễn thầy một bài thơ:

Ngưu là con bò tót
Ðinh là giằng cối xay
Thầy dạy hay chữ quá
Xin thầy về đi cày...
Mít nác gì

Một bác nọ ra tỉnh chơi. Trưa về, gặp thầy học của con mình, bác ta khẩn khoản mời thầy về nhà, để thết thầy một bữa. Bác ra sai bắt gà làm thịt rồi làm các món nhắm khác.

Bụng thầy đói meo, mà chủ nhà vẫn từ từ chuẩn bị bữa ăn cho thật tươm tất.

Bụng thầy càng cồn cào. Nhìn thấy quả mít trong gầm gường, miệng thầy thèm lắm. Chờ mãi, không thầy chủ nhà bưng mâm lên, thầy nói:

- Thôi bác ạ, phiền phức quá, bác để tôi về.

Chủ nhà sai con:

- Có nác mới (nước chè xanh mới nấu), lấy ấm rót, mời thầy uống con.

Cốt ý của gia chủ là muốn cầm chân thầy lại. Song thầy:

- Mít nác gì, để tôi về thôi bác ạ!

Lúc đó, bác ta mới nhớ là nhà mình có quả mít chín để ở gầm giường, liền sai con:

- À quên, lấy quả mít, bố mời thầy xơi đã con!

14 thg 3, 2010

Minh se khong bao gio quen cac ban dau, hay yen tam di ma!


Co the la cac ban k tin minh nhung k sao,nho thi noi la nho k nho thi noi la k chang co ly do j de minh phai noi doi cac ban het ca,pit jua?Co 1 su that la tu ngay ma moi chung ta dc 20 tuoi thi moi nguoi deu la 1 nguoi cong dan truong thanh thuc su roi do nha,bot di cai tinh tre con nua di(di choi vs 12a1 thi k sao.hehe)phai co trach nhiem 1 jut do,hjhj,thay tui giong ba cu non k?Sao lai thax nho max og 8 ba 9 wa di,them dc noi cuoi 1 tran jo da wa.Duong nhu time de dc gap mat cang ngay cang it di,co phai jax k cac ban,minh thay lo jo dieu do wa.Tet nam nay that la zui,zui hon moi nam,minh cam nhan nhu the.
Se k bao gio,du chi la 1 giay thoi minh cung se k bao giuo co the quen dc nhung ki niem rat tuyet voi cua chung ta du la zui hay buon,du la sao nax moi nguoi moi 1 phuong troi rieng o nhung khoang cach that xa nhung chi can nho den nhung khoanh khac zui ze cung nhau thi lai co mong muon dc gap cac ban ngay,that do!Len tp hoc minh cung tung nghi rang chac la se quen dc them nhiu ban tot nhung qua that noi dat tp nay ma muon tim dc nhung nguoi ban dang tin cay dang de chia se thi that la kho,k biet cac ban thi sao nhi?
Minh yeu cac ban nhiu lam,mong rang du la trong bat cu hoan canh nao co kho khan cach max cung se vuot qua 1 cach suon se nha va nhat la phai luon khoe manh do de ma con co the cung nhau di choi nua ju,hjhj

6 thg 3, 2010

MOT THOI WEN LANG


Co nhung bien co da xay ra voi moi ng.Co the la do chuyen tinh cam ko ai muon va co the do su nhat nheo trong the gioi ban be nay.Chang ai bu`n nho den ai,cung chang ai co du thoi gian de wan tam ai,hoac la ko co dc mot ly do de chung ta wan tam den nhau nua.Va dieu minh mun noi o day la trang blog nay da vang bong doc gia cung nhu tac gia.Mot thoi,cai moi se thay the cai cu,cai moi luc nao cung dc hoan nghenh va cai cu se bi lang wen.Chi bit do la ki niem,mong se co ng nho den.Cho du ca the gian nay ko ai can ai nua thi van da tung la ban dung ko?Dung lang wen nhau nhu the!Dung vo tinh nhu the!Se co mot luc chung ta suy nghi ve nhung dieu da trai wa cung nhau,nhung thang ngay that vui tuoi va hanh phuc.Co loi lam cung se tha thu,co gian hon xin dung nhac lai.Bot di mot noi bun la se co them mot niem vui.Chuc cac ban cua toi mot ngay moi vui ve va nhung ngay sau that vui ve!!!!!!!!(>_<)
cuoi cung tang cho cac ban mot mon wa dang yeu na`k hehe
fruit