ziczac room

16 thg 4, 2010

xúc cảm...cảm xúc!



Trời mưa to thật, mấy người trọ cùng phòng tôi đều ngủ cả. Bỗng dưng tôi thấy mình thật cô độc. Nhìn quanh căn phòng, tôi thấy lòng mình trống trải lạ thường. Đã bao lâu rồi nhỉ, từ ngày tôi bước chân lên cái thành phố này! Ở đây, con người thật vô tình và lạnh nhạt. Tôi ân hận sao? Trước kia chính tôi là người đòi ba mẹ cho lên đây học mà. Tôi không biết nữa?...nhưng thật sự, tôi không muốn mình cứ mãi ở trong vòng tay của ba mẹ. Từ nhỏ, tuy tôi không có một cuộc sống hạnh phúc cho lắm, nhưng suy cho cùng thì ba mẹ rất thương iu tôi, lo cho tôi từng chút một, đó là điều tôi không thể nào chối cãi được, dù nhiều lúc tôi ước gì mình chưa bao giờ được sinh ra trong cái gia đình này. Tôi vốn là người vô tư, suy nghĩ thì đơn giản và thậm chí nhiều lúc rất ngu ngốc. Tính tình thì thụ động, lại không biết cách bày tỏ cảm xúc của mình, là con gái mà nấu nướng cũng chẳng ra sao…tôi tự hỏi, vậy mình có thể làm j để tự lo cho bản thân? Chính vì vậy, tôi quyết định lên thành phố học, tôi muốn mình trưởng thành hơn, tự lập hơn, và một phần cũng vì tôi muốn sống xa nhà, tôi không muốn mình sống mãi trong những ngày tháng như thế nữa, những mâu thuẩn, rồi cãi vã…mỗi người đều có một sự chọn lựa cách sống riêng cho mình, tôi muốn bản thân phải thật vui vẻ dù có chuyện j xảy ra, phải thật mạnh mẽ để đối mặt với những khó khăn, phải cố đứng dậy mỗi khi vấp ngã… thế nhưng tôi đã làm được j rồi? Chẳng được j cả, tôi còn quá ngây thơ khi nghĩ rằng chỉ cần mình cố gắng thì có thể vượt qua tất cả…nhưng ngoài cách nghĩ như thế, cố động viên bản thân vượt qua, tôi còn có thể làm được j? Tôi nhớ có lần có một người đã hỏi tôi: “nhìn bạn cười như thế, chẳng biết bạn vui hay buồn nữa!”…Thật không? tôi có thật sự vui không? Tại sao tôi lại cười? Tôi cũng không biết! Có lẽ là vì đó là điều duy nhất tôi có thể làm để tự an ủi bản thân mình, và tôi cũng không muốn để người khác biết được tâm trạng của tôi. Những vấn đề trong cuộc sống đã làm tôi dần trở nên thực dụng, tiền bạc, việc làm rồi bài vở…tôi dần dần trở nên ít nói đi mỗi khi tiếp xúc với người khác, dần dần ít biết nghĩ cho người khác. Nhưng có một điều, dù tôi có thay đổi như thế nào thì khi ở bên các bạn của tôi, tôi vẫn sẽ là chính mình! Chỉ như thế thôi tôi cũng đủ sức để có thể cố gắng, nổ lực tiếp rồi!
Ôi, mưa đúng là…khiến cho con người ta trở nên yếu đuối hơn. Thôi, không nói nữa đâu. Phải đi làm rồi, tiếp tục cố gắng nào! Các bạn của tôi, Have a nice day!