7 thg 5, 2013
CON ĐƯỜNG
Lâu lắm rồi mình mới quay lại đây... Ngày ấy, mọi người chưa sử dụng facebook thì không gian này là mảnh đất để chia sẽ tâm sự, viết lại những dòng hoài niệm của gia đình 12a1. Hôm nay, mình chợt nhớ đến nó, tuy trang blog giờ vắng tanh, không một bài viết mới, không còn những nhận xét "bàng hoàng" nhưng nó vẫn rất quen thuộc. Mình đang có ý định độc chiếm nó đây, chiếm nó thành 1 người bạn để mình chia sẽ tâm sự, nói chuyện vu vơ và tất nhiên nó liên quan đến cả những kỷ niệm và cuộc sống hiện tại của mình cùng thành viên 12a1. Ngày nào đó, thành viên của chúng ta nhớ đến và vào thăm thì cũng đừng quá ngạc nhiên nhé... bí mật mà ^^. Tóm lại, chuyện mà mình phiền lòng nhất bạn blog yêu quý ơi...có phải cái j to tát đâu, hic hic, "tình củm" thôi mà. Bây giờ mình đang nhớ đây nè, nhớ cái tên mà mình không nên, ko được và không có quyền nhớ tới. Mà nhớ thì đã sao nào? Chỉ là nhớ thôi, một chút... Hàng trăm câu hỏi cứ vây quanh lấy mình, tại sao? Sống 1 đời người có được bao nhiêu năm? Không gì là mãi mãi, hãy trân trọng hạnh phúc mình đang có và tận hưởng thời gian của đời mình. Mình đã mất hết kiên nhẫn từ bao giờ? Ngày xưa, mình đã yêu chân thành bao nhiêu thì giờ đây mình toan tính hơn ngần ấy. Anh à, xưa kia anh đối với em là tất cả, tương lai của chúng ta là mục tiêu để em phấn đấu, còn bây giờ, anh đối với e chỉ là nhận và luôn luôn nhận. E đồng ý những điều mình không quyết định được tất cả chỉ để nhận được chút yêu thương mong manh mà a dành cho e. E không cần biết sự tồn tại của người khác, họ, họ là ai em không cần quan tâm, không gì là mãi mãi mà, cũng như anh từng là của e, rồi anh cũng đã là của người khác, biết đâu mai này anh lại về với e, hay tiếp tục ra đi... Có nhiều lúc e tự nhủ trong lòng: "Anh à, a cứ đi đi, đi thật xa nhé, khi nào a quay về thì hãy tìm e nhé, e không chắc sẽ chờ a, nhưng e vẫn luôn nhớ về a. Có một điều, em chẳng mong a quay trở về đâu, đi đi và mãi hạnh phúc nhé!" Nhưng em vẫn không dám nói với a, e chẳng bao giờ đối mặt với tình cảm thật của mình cả. Và bây giờ, em sống rất lạnh lùng, dường như e chẳng còn cho ai tình yêu nữa, e nhìn thấy họ và e suy nghĩ, anh biết em suy nghĩ điều gì không? Em suy nghĩ nếu em lấy họ cuộc sống sau này em sẽ ra sao? Họ có công việc ổn định hay không? Có cơ hội phát triển hay không? Có khả năng phản bội mình không? Thế đó, không hề có tình yêu a à, chỉ là sự toan tính và nghi ngờ. E thay đổi nhiều lắm, người nào yêu e là phải làm theo ý e, hễ họ không như ý thì sẽ chia tay, không còn muốn tha thứ, không còn kiên nhẫn để tìm hiểu lý do. E ví dụ nha, biết bao lần e gửi tin nhắn, hồi âm liền thì ok, hễ mà ko trả lời e sẽ suy nghĩ viễn vông ngay, nào là có người khác, nào là chán mình rồi, nào là lợi dụng mình, rồi trả thù mình... Cái đó gọi là sợ đúng không a? E sợ yêu, sợ đau khổ, mất kiên nhẫn và rồi đánh mất. E lúc nào cũng cáu kỉnh, khó chịu, không còn tự tin và lạc quan như xưa nữa rồi. Không chỉ e sợ mà ai yêu e cũng bắt đầu sợ e, bắt đầu ngán ngẩm vái cái tính "ghen điên" đó. Thế đó, không yêu thì cô đơn chịu không được, yêu thì đau đầu vì nghi ngờ, có yêu nữa không đây? Vậy mà, e vẫn cứ đi tìm, vẫn cứ hy vọng sẽ tìm được hạnh phúc. Hạnh phúc trong sự ỷ lại và đó là lý do e dễ dàng nhận lời bất cứ ai, dù e có thích hay là không, vì điều đó đâu quan trọng nữa, quan trọng là người đó chiều chuộng, yêu thương mình thôi, còn mình vốn dĩ có yêu người ta đâu. E bỏ từ lâu cái mẫu người lý tưởng rồi, vì e biết có tìm cả đời cũng không xuất hiện đâu. Mình có tốt đâu mà đặt yêu cầu làm gì, số phận cả...trôi đi mà @@
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)