Con trở về mái trường cũ thân thương
Nghe đâu đó tiếng cô thầy vọng lại
Ngày xưa ơi ! Có gì lưu luyến mãi?
Bước chân quen....nay lạ lẫm mất rồi....
Con lặng thầm đếm khoảng thời gian trôi
Ngược kí ức...đếm một thời mơ ước
Năm tháng trôi...vô tình nên đánh mất
Một tuổi thơ : bè bạn với mái trường...
Tà áo dài màu mực tím còn vương
Bàn ghế cũ ,sân trường xưa vàng nắng
Giờ học văn...tiếng thầy vang đều đặn
Đưa con về cổ tích - những yêu thương..
Lời dặn dò : " dù đi khắp bốn phương
Con nhớ nhé : niềm tin và hi vọng
Thêm một chút niềm tin và nghị lực
Việc con làm....ắt hẳn sẽ thành công "...
Bao lớp người thầy đã chở qua sông
Ai nhớ? ai quên?...con đò ngày xưa ấy?
Dòng sông vắng ,người lái đò cần mẫn
Khuya sớm miệt mài,lặng lẽ....buồn...vui....
Giữa dòng đời vội vã nổi trôi
COn mới thấy mình còn nhiều khở dại
Bài học xưa - một lần con nghĩ lại
Vẫn hình như chưa hiểu hết cuộc đời....
Cho con một lần quay lại nhé ..thầy ơi
Thời thơ bé cùng những lời dạy bảo
Bài học thuộc lòng....thôi ko còn gượng gạo
Áp dụng vào đời...con bỗng thấy tự tin
Tiếng ai vang trong khoảng vắng im lìm
Nghe ấm áp như tiếng thầy ngày ấy
Giọt mồ hôi lăn dài trên trang giấy
Đưa con về...kí ức-một mùa thi....
*Chu y:Cum dong wa!!!!!!!!!!!!tho cop viet day pacon
Tin hok???????cop con ko tin nua la
25 thg 12, 2008
Hãy để em được là ngọn nến của anh! Bé nhỏ dịu nhẹ thôi nhưng cũng đủ sưởi ấm cho anh giữa cái lạnh mênh mông tuyết trắng.
Cô bé kẹo ngọt
Đã có lần anh nói với em nến tượng trưng cho nỗi nhớ. Khi cháy có nghĩa nó đang nhớ ai đó. Thế thì anh biết không, ngọn nến mang tên em chưa bao giờ giống những ngọn nến khác. Nó được thắp sáng và tỏa hơi ấm theo từng hơi thở của anh, vậy thì khi anh đang thở, hãy biết rằng em đang nhớ anh.
Hãy để em được là cơn mưa của anh nhé! Và khi đó em sẽ rơi xuống quanh anh, reo những tiếng tí tách rì rào, xua tan cái không gian cô đơn, ảm đạm nơi anh đang ngồi. Em là mưa, với tất cả sự mát lành và sinh động của một cô gái đang yêu. Nếu anh thử nhắm mắt lại và lắng nghe, anh sẽ nghe thấy tiếng mưa giòn tan như tiếng em cười. Nhưng nếu anh nhắm mắt, "nhắm" cả... tai và để trái tim nghe mưa, anh sẽ thấy nhịp đập vụng về mà mưa đang cố che giấu, mưa, yêu anh.
Hãy để em được là thảo nguyên của anh nhé! Một thảo nguyên đẹp và trong lành như cổ tích, đó là em, nơi anh có thể nằm xuống và cảm nhận sự thanh bình trong tâm hồn. Đó là em, những ngọn cỏ xanh mượt, mềm mại đang vuốt ve mái tóc, khuôn mặt anh. Đó là em, là gió reo từng cơn vi vu, ngân nga những bài hát em đã viết cho riêng tình yêu của chúng ta. Lúc nào nghe nó anh cũng không khỏi bật cười nhưng cứ mãi đòi nghe lại. Gió nhè nhẹ thổi quanh anh với ước muốn nhỏ nhoi làm dịu đi những vết thương lòng anh từng mang. Anh hãy đưa tay cho gió nào, gió sẽ đưa anh đến nơi chỉ có anh và gió. Gió yêu anh.
Hãy để em được là những dấu "..." của anh nhé! Nơi chất chứa những khoảng lặng trong tâm hồn, nơi anh thực sự sống với con người của mình, được cười khi vui và rơi nước mắt khi đau. Anh đã thiết kế nó thành một thế giới riêng sâu lắng của anh. Em hy vọng giờ là cho cả hai ta. Anh biết không em thích nghĩ về nó như một bí mật nhỏ của chúng mình. Dấu "..." nói với em, nó muốn mỗi dấu chấm tượng trưng cho một chữ, thế anh nghĩ ba chữ đó là gì nào?
Hãy để em được nói cho anh nghe điều này nhé! Có lẽ nến, mưa, thảo nguyên và cả những dấu "..." rất yêu anh, nhưng em thì thấy chúng quá lười nhác, chẳng bao giờ ngồi ở nhà tập nấu cho anh món cơm rang mà anh mê tít. Chúng cũng chẳng thể chơi cầu lông với anh, cái môn anh nắm chắc phần thắng, và sau đó, người thua sẽ phải làm đủ mọi yêu sách của anh.
Chúng cũng đâu thể cùng anh đua xe đạp (mà anh thì đòi chạy xe máy đua với con bé mới biết chạy xe đạp như em). Chúng cũng chưa đủ hài hước để có thể khiến cho anh lúc nào cũng vui vẻ hoặc mỉm cười. Nhưng em biết một người có đủ mọi khả năng đó.
Đó là cô bé vừa mới cắt tóc mái ngang trông ngố cực (mà anh cứ hay vui miệng mỉa mai "dễ thương như Doremon") đang ngồi trong phòng thi. Làm bài xong, cô bé hì hụi viết những dòng này lên tờ đề thi và giờ thì cái ngòi viết chì cuối cùng của em sắp hết rồi anh ạ, chỉ còn có thể viết một câu cuối nữa thôi:
"Hãy để em được là người yêu của anh, anh nhé!".
Copcon
Cô bé kẹo ngọt
Đã có lần anh nói với em nến tượng trưng cho nỗi nhớ. Khi cháy có nghĩa nó đang nhớ ai đó. Thế thì anh biết không, ngọn nến mang tên em chưa bao giờ giống những ngọn nến khác. Nó được thắp sáng và tỏa hơi ấm theo từng hơi thở của anh, vậy thì khi anh đang thở, hãy biết rằng em đang nhớ anh.
Hãy để em được là cơn mưa của anh nhé! Và khi đó em sẽ rơi xuống quanh anh, reo những tiếng tí tách rì rào, xua tan cái không gian cô đơn, ảm đạm nơi anh đang ngồi. Em là mưa, với tất cả sự mát lành và sinh động của một cô gái đang yêu. Nếu anh thử nhắm mắt lại và lắng nghe, anh sẽ nghe thấy tiếng mưa giòn tan như tiếng em cười. Nhưng nếu anh nhắm mắt, "nhắm" cả... tai và để trái tim nghe mưa, anh sẽ thấy nhịp đập vụng về mà mưa đang cố che giấu, mưa, yêu anh.
Hãy để em được là thảo nguyên của anh nhé! Một thảo nguyên đẹp và trong lành như cổ tích, đó là em, nơi anh có thể nằm xuống và cảm nhận sự thanh bình trong tâm hồn. Đó là em, những ngọn cỏ xanh mượt, mềm mại đang vuốt ve mái tóc, khuôn mặt anh. Đó là em, là gió reo từng cơn vi vu, ngân nga những bài hát em đã viết cho riêng tình yêu của chúng ta. Lúc nào nghe nó anh cũng không khỏi bật cười nhưng cứ mãi đòi nghe lại. Gió nhè nhẹ thổi quanh anh với ước muốn nhỏ nhoi làm dịu đi những vết thương lòng anh từng mang. Anh hãy đưa tay cho gió nào, gió sẽ đưa anh đến nơi chỉ có anh và gió. Gió yêu anh.
Hãy để em được là những dấu "..." của anh nhé! Nơi chất chứa những khoảng lặng trong tâm hồn, nơi anh thực sự sống với con người của mình, được cười khi vui và rơi nước mắt khi đau. Anh đã thiết kế nó thành một thế giới riêng sâu lắng của anh. Em hy vọng giờ là cho cả hai ta. Anh biết không em thích nghĩ về nó như một bí mật nhỏ của chúng mình. Dấu "..." nói với em, nó muốn mỗi dấu chấm tượng trưng cho một chữ, thế anh nghĩ ba chữ đó là gì nào?
Hãy để em được nói cho anh nghe điều này nhé! Có lẽ nến, mưa, thảo nguyên và cả những dấu "..." rất yêu anh, nhưng em thì thấy chúng quá lười nhác, chẳng bao giờ ngồi ở nhà tập nấu cho anh món cơm rang mà anh mê tít. Chúng cũng chẳng thể chơi cầu lông với anh, cái môn anh nắm chắc phần thắng, và sau đó, người thua sẽ phải làm đủ mọi yêu sách của anh.
Chúng cũng đâu thể cùng anh đua xe đạp (mà anh thì đòi chạy xe máy đua với con bé mới biết chạy xe đạp như em). Chúng cũng chưa đủ hài hước để có thể khiến cho anh lúc nào cũng vui vẻ hoặc mỉm cười. Nhưng em biết một người có đủ mọi khả năng đó.
Đó là cô bé vừa mới cắt tóc mái ngang trông ngố cực (mà anh cứ hay vui miệng mỉa mai "dễ thương như Doremon") đang ngồi trong phòng thi. Làm bài xong, cô bé hì hụi viết những dòng này lên tờ đề thi và giờ thì cái ngòi viết chì cuối cùng của em sắp hết rồi anh ạ, chỉ còn có thể viết một câu cuối nữa thôi:
"Hãy để em được là người yêu của anh, anh nhé!".
Copcon
Em biết là mình không được phép yêu anh, nhưng em phải làm gì khi hình bóng anh giờ đây đã tràn ngập trái tim em?
Em, một người con gái không may mắn trong tình yêu.Anh, một chàng trai đa tài, đào hoa, luôn mang đến niềm vui cho mọi người, dù trong lòng luôn ẩn chứa một niềm cô đơn sâu lắng.
Khi em hạnh phúc, anh luôn chia sẻ với em. Anh là một người bạn, một người thân, thân hơn mọi người thân khác.Khi em mất niềm tin, hy vọng, anh đến bên thật dịu dàng, ân cần, an ủi và... lắng nghe. Anh như ngọn nến lung linh soi đường, khiến em không còn thấy đau vì những vấp ngã.Anh như ngọn gió trong lành, làm dịu mát tâm hồn em sau những tổn thương.
Có rất nhiều lý do mà em không được phép yêu anh, nhưng giờ đây em lại yêu anh bằng chính những lý do ấy.
Anh luôn ao ước có một gia đình ba người, nhưng lại nói ước mơ chỉ là mơ ước. Anh không tin vào ngày mai. Anh thường nói ngày mai đối với anh không bao giờ đến...
Có một lần em buồn, em khóc thật nhiều và cảm thấy xung quanh không còn ai yêu thương em nữa. Vẫn còn anh đó ngọt ngào và ấm áp, an ủi vỗ về em. Anh nói đùa với em rằng trong trái tim anh có rất nhiều ngăn, mỗi một ngăn có một bí mật kỳ dịu và có cả một "viện dưỡng lão". Khi nào buồn, em cứ vào trong ấy mà mặc sức tung tăng.
Bây giờ em thật lòng mong muốn được bước chân vào đó và ở lại nơi trái tim anh.Để xây dựng thêm một ngôi nhà và đựng thêm những niềm tin, niềm hy vọng. Em sẽ đốt một ngọn lửa sưởi ấm anh trong những lúc anh cảm thấy cô đơn. Em sẽ để thêm một chiếc quạt nhỏ để làm dịu mát anh sau những khi không vui trong công việc.Em sẽ thêm vào một chiếc niệm xinh xắn để anh ngả lưng cùng một giấc ngủ sâu không có suy tư.
Hãy để em được cùng anh ở lại trong căn nhà ấy, cùng trải qua những tháng ngày gian nan hay êm ấm, buồn hay vui, thất bại hay hạnh phúc. Tất cả em đều muốn chia sẻ cùng anh.
Hãy để em làm ngày mai của anh, anh nhé!
copcon(^_^)
Em, một người con gái không may mắn trong tình yêu.Anh, một chàng trai đa tài, đào hoa, luôn mang đến niềm vui cho mọi người, dù trong lòng luôn ẩn chứa một niềm cô đơn sâu lắng.
Khi em hạnh phúc, anh luôn chia sẻ với em. Anh là một người bạn, một người thân, thân hơn mọi người thân khác.Khi em mất niềm tin, hy vọng, anh đến bên thật dịu dàng, ân cần, an ủi và... lắng nghe. Anh như ngọn nến lung linh soi đường, khiến em không còn thấy đau vì những vấp ngã.Anh như ngọn gió trong lành, làm dịu mát tâm hồn em sau những tổn thương.
Có rất nhiều lý do mà em không được phép yêu anh, nhưng giờ đây em lại yêu anh bằng chính những lý do ấy.
Anh luôn ao ước có một gia đình ba người, nhưng lại nói ước mơ chỉ là mơ ước. Anh không tin vào ngày mai. Anh thường nói ngày mai đối với anh không bao giờ đến...
Có một lần em buồn, em khóc thật nhiều và cảm thấy xung quanh không còn ai yêu thương em nữa. Vẫn còn anh đó ngọt ngào và ấm áp, an ủi vỗ về em. Anh nói đùa với em rằng trong trái tim anh có rất nhiều ngăn, mỗi một ngăn có một bí mật kỳ dịu và có cả một "viện dưỡng lão". Khi nào buồn, em cứ vào trong ấy mà mặc sức tung tăng.
Bây giờ em thật lòng mong muốn được bước chân vào đó và ở lại nơi trái tim anh.Để xây dựng thêm một ngôi nhà và đựng thêm những niềm tin, niềm hy vọng. Em sẽ đốt một ngọn lửa sưởi ấm anh trong những lúc anh cảm thấy cô đơn. Em sẽ để thêm một chiếc quạt nhỏ để làm dịu mát anh sau những khi không vui trong công việc.Em sẽ thêm vào một chiếc niệm xinh xắn để anh ngả lưng cùng một giấc ngủ sâu không có suy tư.
Hãy để em được cùng anh ở lại trong căn nhà ấy, cùng trải qua những tháng ngày gian nan hay êm ấm, buồn hay vui, thất bại hay hạnh phúc. Tất cả em đều muốn chia sẻ cùng anh.
Hãy để em làm ngày mai của anh, anh nhé!
copcon(^_^)
" Cười " ------tớ nhận ra rằng đấy là điều mà ai cũng có thể làm được. Tớ thích nụ cười như “nắng mai” của nhỏ bạn cùng bàn, tớ thích nụ cười “khàn khàn” của thằng bạn thân, tớ thích nụ cười “yên bình” của bố....
Khi ta “khóc” không phải vì ta đang buồn mà đôi khi cũng vì ta đang vui. Và cười cũng thế. Cười để xua tan nỗi đau, cười để vực ta dậy sau một cú vấp ngã…Nụ cười mang đến cho con người những sức manh vô hình. Có một lần, tớ đọc được một đoạn viết rất hay. Một người anh dành tặng cho em gái mình khi cô bé gặp những nỗi đau đầu đời: “Cười lên em nhé, dẫu mắt mình còn vướng nhiều chênh vênh...Cười lên dẫu niềm đau em vẫn phải nuốt lặng vào mình...Cười lên nhé để bỏ lại tất cả...Cười lên để tìm cho mình một niềm tin và sức sống...Cười lên để thấy tâm hồn mình vẫn còn dang tay đón nhận tất cả...
Cười lên nào, tìm cho em một khoảng bình yên trong chính mình...Khi ấy cũng đừng quá đắm đuối và yếu mềm em nhé...Cười lên cho mọi thứ mãi ngủ yên trong lòng, cho những nỗi đau không còn thức giấc...Cười và để lại hết sau lưng em nhé...”
Vì nếu được lựa chọn, em hãy chọn nụ cười và không lùi bước em nhé. Nếu muốn khóc, hãy để những giọt nước mặt của em được dựa vào vai nụ cười...Cười lên em nhé, cho chính bản thân mình, cho yêu thương, cho kỉ niệm, cho những xúc cảm...
Cười lên với những ước mơ và ý vọng, những hoài bão và cống hiến...Cười lên để nghe sức trẻ vẫn ngập tràn trong trái tim...Cười lên cho những giọt nước mắt không còn chực rơi nữa...Cười lên em nhé, vì mình còn trẻ, mình không ngại bất cứ gì cả, phải không em? Nụ cười của em bé thì trong sáng như tấm lòng em, nụ cười của các tân sinh viên thì hạnh phúc khi đã đi qua một chặng đường cam go, nụ cười của những con người nghèo khó thì luôn kèm theo những ước mơ. Mỗi nét cười trên khoé môi luôn mang thật nhiều ý nghĩa! Và đôi khi ta nên giữ cho mình một phút lặng yên để suy ngẫm, nhâm nhi một bản nhạc mới và tặng cho bản thân một nụ cười. Mong rằng bạn sẽ cười thật tươi khi đọc những dòng này, nụ cười dành cho gia đình, cho bạn bè và cả những người chưa quen biết. Hãy cười lên khi trong lòng vang lên những tiếng nấc xót xa, khi cố nén những giọt lệ trên khoé mi để thêm vững tin đến một tương lai tươi sáng hơn. Cười lên bạn nhé!
Copcon
Khi ta “khóc” không phải vì ta đang buồn mà đôi khi cũng vì ta đang vui. Và cười cũng thế. Cười để xua tan nỗi đau, cười để vực ta dậy sau một cú vấp ngã…Nụ cười mang đến cho con người những sức manh vô hình. Có một lần, tớ đọc được một đoạn viết rất hay. Một người anh dành tặng cho em gái mình khi cô bé gặp những nỗi đau đầu đời: “Cười lên em nhé, dẫu mắt mình còn vướng nhiều chênh vênh...Cười lên dẫu niềm đau em vẫn phải nuốt lặng vào mình...Cười lên nhé để bỏ lại tất cả...Cười lên để tìm cho mình một niềm tin và sức sống...Cười lên để thấy tâm hồn mình vẫn còn dang tay đón nhận tất cả...
Cười lên nào, tìm cho em một khoảng bình yên trong chính mình...Khi ấy cũng đừng quá đắm đuối và yếu mềm em nhé...Cười lên cho mọi thứ mãi ngủ yên trong lòng, cho những nỗi đau không còn thức giấc...Cười và để lại hết sau lưng em nhé...”
Vì nếu được lựa chọn, em hãy chọn nụ cười và không lùi bước em nhé. Nếu muốn khóc, hãy để những giọt nước mặt của em được dựa vào vai nụ cười...Cười lên em nhé, cho chính bản thân mình, cho yêu thương, cho kỉ niệm, cho những xúc cảm...
Cười lên với những ước mơ và ý vọng, những hoài bão và cống hiến...Cười lên để nghe sức trẻ vẫn ngập tràn trong trái tim...Cười lên cho những giọt nước mắt không còn chực rơi nữa...Cười lên em nhé, vì mình còn trẻ, mình không ngại bất cứ gì cả, phải không em? Nụ cười của em bé thì trong sáng như tấm lòng em, nụ cười của các tân sinh viên thì hạnh phúc khi đã đi qua một chặng đường cam go, nụ cười của những con người nghèo khó thì luôn kèm theo những ước mơ. Mỗi nét cười trên khoé môi luôn mang thật nhiều ý nghĩa! Và đôi khi ta nên giữ cho mình một phút lặng yên để suy ngẫm, nhâm nhi một bản nhạc mới và tặng cho bản thân một nụ cười. Mong rằng bạn sẽ cười thật tươi khi đọc những dòng này, nụ cười dành cho gia đình, cho bạn bè và cả những người chưa quen biết. Hãy cười lên khi trong lòng vang lên những tiếng nấc xót xa, khi cố nén những giọt lệ trên khoé mi để thêm vững tin đến một tương lai tươi sáng hơn. Cười lên bạn nhé!
Copcon
Người ta cứ nói tình yêu không cần lý do, nhưng em lại luôn biết chắc chắn những khoảnh khắc nào làm nên tình yêu của chúng mình… Em luôn hạnh phúc với tình yêu của anh!
Người ta cứ nói tình yêu không cần lý do, nhưng em lại luôn biết chắc chắn những khoảnh khắc nào làm nên tình yêu của chúng mình…
Vì có một buổi sáng anh đã tặng em một cái bánh bao… hơi méo và nói với em rằng: “Em biết không, khi làm cái bánh bao này, người ta muốn nó phải thật tròn trịa. Nhưng khi nó ra đời thì nó không được đẹp đẽ như những chiếc bánh khác, vậy mà người ta vẫn vui vẻ ăn, chẳng chê bai gì cả, bởi nó vẫn rất ngon. Em cũng thế, không cần phải hoàn hảo, anh cũng như tất cả mọi người vẫn yêu thương em thật nhiều”. Và từ đấy em bỏ được tính quá cầu toàn của mình, chiếc váy này không nhất thiết phải đi với đôi giày kia, 1 bài viết không nhất thiết phải hoàn toàn sạch sẽ không vết gạch xoá. Em dám làm những thứ mình thích nhiều hơn, sống thoải mái và vui vẻ hơn rất nhiều.
Vì có lần em đã phạm một sai lầm, anh rất giận và buồn nữa, em cũng tự trách chính bản thân mình. Em có thể sẽ đánh mất anh, đánh mất tình yêu của mình một cách ngu ngốc nhất. Thế mà anh đã đem đến cho em một cây bút chì và một cục tẩy: “Mọi sự sai lầm đều được viết bằng bút chì, chỉ cần một cục tẩy để xoá nó đi, miễn là sau đó mình sẽ viết ra những điều hay hơn trên trang giấy đã tẩy xoá là được”. Em đã cám ơn anh biết bao.
Vì anh đã huỷ một cuộc hẹn với em để ở nhà chăm sóc mẹ ốm, dù hơn một tháng rồi chúng mình mới gặp nhau. Em thích một người hết lòng yêu thương em, chỉ biết có em, nhưng em cũng cần một người để em kính trọng, nể phục nữa. Nếu anh để mẹ ở nhà một mình và đi với em, biết đâu một ngày nào đó anh lại chẳng bỏ em một mình để bỏ đi cùng bạn bè lúc em cần anh nhất? Vì anh đã đưa cho em một chiếc cặp tóc rất đẹp nhưng quá “già” so với em. Trong lúc em đáng chán nản vì “mắt thẩm mỹ” quá… kém của anh, thì anh thủ thỉ : “Anh thấy chiếc cặp tóc này rất hợp với mẹ em”. Em ngỡ ngàng và hạnh phúc. Hạnh phúc hơn cả một chiếc cặp đẹp và thời trang dành cho em.
Bởi vì có một ngày anh tặng em một con Khỉ bông vô cùng xấu xí, đến mức em nghĩ rằng anh nhặt được nó ở… “thùng rác bảo tàng”. Nhưng đính kèm với con Khỉ là tấm thiệp: “Em sẽ y như thế này nếu một ngày em không còn yêu anh, he he”. Bây giờ con khỉ ấy được treo trang trọng ở tủ gương của em, để em nhắc nhở chính mình rằng “Anh làm em tốt đẹp lên rất nhiều”
Bởi vì anh đã mày mò gấp 1000 con Hạc giấy cho em… đốt. Nhìn cảnh một người con trai lóng nga lóng ngóng gấp Hạc, rồi nhường điều ước lại cho em sao mà lung linh và ấm áp đến thế? Và tất nhiên, em đã ước một cái kết thật đẹp cho tình yêu của chúng mình!
Và, em yêu anh còn là bởi, duy nhất một mình anh, vừa mới yêu em đã khẳng định chắc như đinh đóng cột rằng: “2012 nhé, anh sẽ cưới em cho bằng được”.
Cảm ơn anh đã dành điều tuyệt vời ấy - là tình yêu của anh – dành cho em!
Copcon nho cac ban nhieu!!!!!!!
Người ta cứ nói tình yêu không cần lý do, nhưng em lại luôn biết chắc chắn những khoảnh khắc nào làm nên tình yêu của chúng mình…
Vì có một buổi sáng anh đã tặng em một cái bánh bao… hơi méo và nói với em rằng: “Em biết không, khi làm cái bánh bao này, người ta muốn nó phải thật tròn trịa. Nhưng khi nó ra đời thì nó không được đẹp đẽ như những chiếc bánh khác, vậy mà người ta vẫn vui vẻ ăn, chẳng chê bai gì cả, bởi nó vẫn rất ngon. Em cũng thế, không cần phải hoàn hảo, anh cũng như tất cả mọi người vẫn yêu thương em thật nhiều”. Và từ đấy em bỏ được tính quá cầu toàn của mình, chiếc váy này không nhất thiết phải đi với đôi giày kia, 1 bài viết không nhất thiết phải hoàn toàn sạch sẽ không vết gạch xoá. Em dám làm những thứ mình thích nhiều hơn, sống thoải mái và vui vẻ hơn rất nhiều.
Vì có lần em đã phạm một sai lầm, anh rất giận và buồn nữa, em cũng tự trách chính bản thân mình. Em có thể sẽ đánh mất anh, đánh mất tình yêu của mình một cách ngu ngốc nhất. Thế mà anh đã đem đến cho em một cây bút chì và một cục tẩy: “Mọi sự sai lầm đều được viết bằng bút chì, chỉ cần một cục tẩy để xoá nó đi, miễn là sau đó mình sẽ viết ra những điều hay hơn trên trang giấy đã tẩy xoá là được”. Em đã cám ơn anh biết bao.
Vì anh đã huỷ một cuộc hẹn với em để ở nhà chăm sóc mẹ ốm, dù hơn một tháng rồi chúng mình mới gặp nhau. Em thích một người hết lòng yêu thương em, chỉ biết có em, nhưng em cũng cần một người để em kính trọng, nể phục nữa. Nếu anh để mẹ ở nhà một mình và đi với em, biết đâu một ngày nào đó anh lại chẳng bỏ em một mình để bỏ đi cùng bạn bè lúc em cần anh nhất? Vì anh đã đưa cho em một chiếc cặp tóc rất đẹp nhưng quá “già” so với em. Trong lúc em đáng chán nản vì “mắt thẩm mỹ” quá… kém của anh, thì anh thủ thỉ : “Anh thấy chiếc cặp tóc này rất hợp với mẹ em”. Em ngỡ ngàng và hạnh phúc. Hạnh phúc hơn cả một chiếc cặp đẹp và thời trang dành cho em.
Bởi vì có một ngày anh tặng em một con Khỉ bông vô cùng xấu xí, đến mức em nghĩ rằng anh nhặt được nó ở… “thùng rác bảo tàng”. Nhưng đính kèm với con Khỉ là tấm thiệp: “Em sẽ y như thế này nếu một ngày em không còn yêu anh, he he”. Bây giờ con khỉ ấy được treo trang trọng ở tủ gương của em, để em nhắc nhở chính mình rằng “Anh làm em tốt đẹp lên rất nhiều”
Bởi vì anh đã mày mò gấp 1000 con Hạc giấy cho em… đốt. Nhìn cảnh một người con trai lóng nga lóng ngóng gấp Hạc, rồi nhường điều ước lại cho em sao mà lung linh và ấm áp đến thế? Và tất nhiên, em đã ước một cái kết thật đẹp cho tình yêu của chúng mình!
Và, em yêu anh còn là bởi, duy nhất một mình anh, vừa mới yêu em đã khẳng định chắc như đinh đóng cột rằng: “2012 nhé, anh sẽ cưới em cho bằng được”.
Cảm ơn anh đã dành điều tuyệt vời ấy - là tình yêu của anh – dành cho em!
Copcon nho cac ban nhieu!!!!!!!
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)