ziczac room

8 thg 4, 2010

có còn là chính tôi?????


Tôi tự nhìn lại mình,tôi bây h và ngày xưa khác nhau quá!Và tự hỏi vì sao?Nhưng có làm sao đâu chứ, ngày xưa tôi có thể ngủ quên trong niềm vui, hạnh phúc, sự tự tin. Thì giờ đây tôi còn lại j? Sống trong một cuộc sống mất thăng bằng, đôi lúc ngỡ như mình ko còn tỉnh táo! Giật mình khi nhớ lại, cái nơi mà tôi bắt đầu, cái nền tảng mà trước kia tôi có, nhưng sao lạ quá! Phía trên nó ko phải là một căn nhà với một màu sơn tinh khôi, mà dường như chỉ còn lại đống hoang tàn trơ trụi!Đâu rồi? Tôi tự hỏi? Sao tôi bây giờ tồi tệ thế? Sao đường tôi đi lại không có đích đến nữa? Phải chăng tôi đang lạc lối, không! Lạc đi đâu khi đó là những j tôi đã trải qua, tôi ko có quyền chối bỏ những j tôi đã làm ra. Tôi của quá khứ lúc nào cũng năng động, tự tin,và tham vọng lớn lao. Một buổi gặp gỡ, một cuộc trò chuyện là bao hứng thú, vậy mà giờ đây, tôi ngại, nói đúng hơn là tôi sợ gặp người lạ. Tôi ngượng, nói đúng hơn là nhút nhát không dám nói nữa, dù đó là một cuộc điện thoại, một lời thăm hỏi, hay là một câu an ủi động viên người khác. A đã thay đổi con người tôi rât nhiều, tôi đã học được cách biết dừng lại để suy nghĩ, biết lặng lẽ chấp nhận số phận...Nhưng a cũng tập cho tôi tính cô lập, tôi chẳng dám nói, chẳng dám chia sẻ, vì tôi sợ điều đó làm người khác bùn, làm người khác ko vui, hoặc là điều đó thật ngu ngốc! Những khi nói chuyện, dù chỉ là nhắn tin, từng dòng từng chữ! Đó không phải là phong cách của tôi, đó ko phải là cái tôi thường làm. Vì ko như xưa nữa, nếu là ngày xưa thì tôi có nói j thì a vẫn thấy vui, vì đó là tôi. Còn bây h, tôi, trong mắt a, và trong suy nghĩ cũng như thứ tôi đang vươn tới. Đó chính là tôi trong a. Cái tôi mà phải biết a đang nghĩ j? Phải biết a thích nghe những j, phải biết a đang vui hay bùn, phải biết cư xử như thế nào với a. Nếu có ước mơ, tôi ước rằng mình có được trái tim và bộ óc of a, để tôi có thể đạt được điều đó! Nhưng ko a ơi, tôi đã đánh mất, cái tôi chân chất, ko cần phải bị áp đặt bởi người khác, cái sự tự tin ko bờ bến, cái nét vô tư thích đùa. Tôi đã phải học, phải đọc, phải xem trong tình huống ấy nên nói j, làm j? Một cách máy móc và rập khuôn ư? Chính vì vậy, tôi càng lộ ra những khuyết điểm, tôi ngập ngừng ko dám nói, cho dù đó là một câu nói tôi đã suy nghĩ từ trước như thuộc lòng! Vì đối thoại với a là cả một mặc cảm tôi lun mang theo bên mình! "e chẳng bao h hiểu a đang nghĩ j". Chỉ đơn giản là một câu" a ơi, e lo cho anh lắm! A có làm sao không? "Đó là tất cả những j tôi muốn nói, vậy mà khj có thể thốt nên thành lời thì dù là một chữ, cũng ko có mặt trong lúc trò chuyện. Cái lời nói, cái ám ảnh mà tôi mang theo, đã đè nặng lên suy nghĩ của tôi, a nói j, thì tôi phải nói theo cái ấy! Không được lạc khỏi chủ đề. Đôi lúc, tôi như muốn phớt lờ sự buồn bã của a và thay vào đó bằng niềm vui của tôi và hy vọng a có thể vui hơn khi tôi vui. Nhưng tôi đã sai, lại một lần nữa tôi không hiểu a. Tất cả a muốn là làm tôi vui, còn đối với a, tôi là người để a chia sẻ nổi buồn. "Thật là đau lắm a ơi! Có bao giờ e dám đối mặt với nổi đau của mình, những khi đó, thay vì tủi hờn trong những giọt nước mắt, e đã học cách quên nó đi, và e cũng chỉ mong là sẽ làm a quên được như e đã quên mà thôi. Tất cả chỉ như vậy, a ko hề hiểu....".Đã rất nhiều lần, tôi đau đớn nghẹn ngào và muốn khóc trước mặt a, để làm j? Để a biết được tôi cũng có nước mắt, tôi cũng biết đau. Thật là nực cười, khi có a, tôi vui đến nỗi bỏ đi hết những muộn phiền, và ko khóc được nữa. Nhưng khi a đi rồi, cho dù ko muốn thì tại sao tôi cứ suy nghĩ, cứ khóc mãi, có đôi lúc nước mắt ko rơi mà nuốt vào miệng, nó chảy xuống sống mũi, lăn dài trên môi, mặn đắng và chua chát! A chẳng bao h biết, và tôi cũng ko dám nói với a.Vì có lẽ đối với 1 thằng con trai thì chẳng có nỗi đau nào là quá lớn lao, trong khi đó tôi tự làm khổ mình, chứ a ko hề có lỗi j với tôi. Chẳng bao h tôi được a ôm vào lòng mà chia sẻ, vì tôi nào có đau? Có khóc như những đứa con gái khác trước mặt a, có hay chăng đó chỉ là tôi đang cố gắng để a thương hại tôi. Không hiểu sao tôi ganh tỵ khi nghe a kể rằng ai đó muốn gọi điện thoại cho a trong dòng nước mắt. Tai sao những khi tôi buồn thì tôi ko như người ta, a ko có bên cạnh thì sao, a sẽ nghe được qua điện thoại đấy thôi. Nhung ko, những lúc ấy tôi thật xấu hổ, tôi chẳng bao h làm như vậy, rồi a sẽ nói tôi đặt điều mà thôi. Càng ngày tôi càng tủi hờn và tự kỉ, tôi ko tin vào tình yêu của tôi nữa, tôi bắt đầu sợ mất a và nghi ngờ tất cả mọi thứ! Tôi lúc nào cũng nghĩ là sẽ chẳng còn j để tôi giữ được a nữa. Chẳng lẽ mình ko còn giá trị nữa sao? A như một vị cứu tinh, một ân nhân đến che chở tôi khi tình đầu vụt mất. để rồi cái cảm giác mặc cảm tội lỗi, ko trọn vẹn với a đeo đẳng suốt đời tôi như một kẻ tội đồ. Tôi lúc nào cũng nghĩ phải bù đắp cho a, phải yêu a hết mình, phải làm a vui.Và cuối cùng tôi chẳng làm được j ngoài bức tường khoảng cách ngày càng xa xăm giữa a và tôi. ko thẻ phá vỡ.........."tôi ơi" có còn ko?
(hôm nay tôi thật ngốc! Đã làm một điều mà bấy lâu nay ko dám làm, nói lên suy nghĩ of mình, điều mà trước kia tôi sợ a biết được chúng ta sẽ ko còn như xưa, và người khác biết được, a sẽ trách tôi ko giữ riêng 2 người. Xin lỗi, e ko làm được.)