30 thg 5, 2013
Bức xúc
Tối nay được 1 chập như mưa tuôn, ko biết sao mỗi lần tức cái gì là nước mắt cứ tuôn ào ào. Chắc mình làm cho ng đi đường 1 phen hết vía rồi. Định gọi điện thoại trêu ai đó tắt thở mà ngặt nỗi bị ngắt máy, quá hiểu lun, người ta đâu có cần mình. Thì thôi, kệ. Cuộc sống khó khăn, mình như giọt nước tràn ly, bức xúc đến phải đình công. Thú thật, mình ko biết đây là lỗi của ai nữa. Một người thì ngồi chơi, một ng đọc sách cả ngày, hễ tí là gọi mình, rồi đổ dồn hết công việc lên đầu mình. Nếu ko có mình thì họ vẫn phải làm đó thôi, mình ko nói là làm tới. Tức quá, vừa mới nói mấy câu mà nghẹn đến vậy, nước mắt cứ lả chả. Không hiểu nổi, những lúc đau buồn, hoặc chia tay người yêu thì giỏi lắm, vậy mà cứ đề cập chuyện gì khó xử lại khóc. Trời ơi là trời, sao ngược đời vậy, cái lúc cần mềm yếu thì ko mềm yếu, cái lúc cần cứng rắn bày tỏ nghiêm túc thì lại quá nhu nhược. Nhưng ít ra cũng thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều, ko biết cuộc sống sau này sẽ ra sao.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)