18 thg 8, 2013
Bài học
Sau những mất mát cả về thể chất và tinh thần, nó không biết mình sẽ đi về đâu. Điều nó ao ước nhất bây giờ chính là vượt qua những căn bệnh mà nó mắc phải, bây giờ nó đã biết quý trọng bản thân nó. Đơn giản một điều, nó không thể tự giết chết nó, mà không chết có nghĩa là sống trong bệnh tật, nếu nó còn đối xử tệ bạc vớ cái thân xác này. Những ngày bị bệnh làm nó càng thấy cuộc đời đáng sống hơn, nó chỉ cần có 1 cơ thể khỏe mạnh, thế thôi, cái mà trước kia nó gọi là nỗi đau tinh thần, là cảm giác cô đơn thì có thấm thía gì. Ai kia có thể bỏ rơi nó, có thể không cần nó, và nó cũng chẳng cần. Nó nằm dài 7 ngày mà tưởng chừng như cả tháng, thời gian trôi qua ì ạch cùng cái thân xác không cựa quậy nổi, đau đớn mà chẳng dám kêu la. Nó sợ lắm rồi, nó xin chừa, từ nay sẽ không sống buông thả nữa. Xin chừa!
20 thg 6, 2013
Người...
Khi tình cảm dành cho người là những nhớ nhung, suy nghĩ gửi về nơi ấy. Cuộc sống đưa đẩy, a cho e biết bao lời ngọt ngào, e cho đó là lời gian dối. Anh say, a giận, a hờn trách, anh mắng e, a thẩm vấn e... nhưng e cảm nhận đó là những lời tận đáy lòng a. Tin vào ai đó bằng tất cả niềm tin có phải là khờ dại, chính vì e nghi ngờ nhiều quá, nên e ko thể tiếp tục nghi ngờ nữa. E muốn dành thời gian bên anh, muốn được chăm sóc cho a, dành hết tình cảm cho a thay cho ba mẹ a, nhưng như vậy có phải là ...lòng thương hại? Không đâu, có thể ngày mai e sẽ nhận được những lời nói và kết quả cay đắng, cũng như hậu quả không tốt, nhưng giờ e đã còn gì? E dành tình cảm cho a có gì sai, cuộc đời này khó khăn lắm mới tìm được nhau, còn có bao năm, chần chừ làm gì. E cũng chẳng thay đổi được số phận của mình. Có thể e có a, có thể e đang tự đánh mất chính mình. Cho dù kết quả có ra sao, thì e đã sẵn sàng chấp nhận, chấp nhận kết cuộc đau buồn nhất. Tránh làm sao khỏi số phận hả a? Nó sắp đặt cho mình gặp nhau, quấn quýt ko rời, và sắp đặt mọi thứ, cứ để chuyện gì đến rồi sẽ đến, đừng toan tính, e chờ... người.
30 thg 5, 2013
Bức xúc
Tối nay được 1 chập như mưa tuôn, ko biết sao mỗi lần tức cái gì là nước mắt cứ tuôn ào ào. Chắc mình làm cho ng đi đường 1 phen hết vía rồi. Định gọi điện thoại trêu ai đó tắt thở mà ngặt nỗi bị ngắt máy, quá hiểu lun, người ta đâu có cần mình. Thì thôi, kệ. Cuộc sống khó khăn, mình như giọt nước tràn ly, bức xúc đến phải đình công. Thú thật, mình ko biết đây là lỗi của ai nữa. Một người thì ngồi chơi, một ng đọc sách cả ngày, hễ tí là gọi mình, rồi đổ dồn hết công việc lên đầu mình. Nếu ko có mình thì họ vẫn phải làm đó thôi, mình ko nói là làm tới. Tức quá, vừa mới nói mấy câu mà nghẹn đến vậy, nước mắt cứ lả chả. Không hiểu nổi, những lúc đau buồn, hoặc chia tay người yêu thì giỏi lắm, vậy mà cứ đề cập chuyện gì khó xử lại khóc. Trời ơi là trời, sao ngược đời vậy, cái lúc cần mềm yếu thì ko mềm yếu, cái lúc cần cứng rắn bày tỏ nghiêm túc thì lại quá nhu nhược. Nhưng ít ra cũng thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều, ko biết cuộc sống sau này sẽ ra sao.
7 thg 5, 2013
CON ĐƯỜNG
Lâu lắm rồi mình mới quay lại đây... Ngày ấy, mọi người chưa sử dụng facebook thì không gian này là mảnh đất để chia sẽ tâm sự, viết lại những dòng hoài niệm của gia đình 12a1. Hôm nay, mình chợt nhớ đến nó, tuy trang blog giờ vắng tanh, không một bài viết mới, không còn những nhận xét "bàng hoàng" nhưng nó vẫn rất quen thuộc. Mình đang có ý định độc chiếm nó đây, chiếm nó thành 1 người bạn để mình chia sẽ tâm sự, nói chuyện vu vơ và tất nhiên nó liên quan đến cả những kỷ niệm và cuộc sống hiện tại của mình cùng thành viên 12a1. Ngày nào đó, thành viên của chúng ta nhớ đến và vào thăm thì cũng đừng quá ngạc nhiên nhé... bí mật mà ^^. Tóm lại, chuyện mà mình phiền lòng nhất bạn blog yêu quý ơi...có phải cái j to tát đâu, hic hic, "tình củm" thôi mà. Bây giờ mình đang nhớ đây nè, nhớ cái tên mà mình không nên, ko được và không có quyền nhớ tới. Mà nhớ thì đã sao nào? Chỉ là nhớ thôi, một chút... Hàng trăm câu hỏi cứ vây quanh lấy mình, tại sao? Sống 1 đời người có được bao nhiêu năm? Không gì là mãi mãi, hãy trân trọng hạnh phúc mình đang có và tận hưởng thời gian của đời mình. Mình đã mất hết kiên nhẫn từ bao giờ? Ngày xưa, mình đã yêu chân thành bao nhiêu thì giờ đây mình toan tính hơn ngần ấy. Anh à, xưa kia anh đối với em là tất cả, tương lai của chúng ta là mục tiêu để em phấn đấu, còn bây giờ, anh đối với e chỉ là nhận và luôn luôn nhận. E đồng ý những điều mình không quyết định được tất cả chỉ để nhận được chút yêu thương mong manh mà a dành cho e. E không cần biết sự tồn tại của người khác, họ, họ là ai em không cần quan tâm, không gì là mãi mãi mà, cũng như anh từng là của e, rồi anh cũng đã là của người khác, biết đâu mai này anh lại về với e, hay tiếp tục ra đi... Có nhiều lúc e tự nhủ trong lòng: "Anh à, a cứ đi đi, đi thật xa nhé, khi nào a quay về thì hãy tìm e nhé, e không chắc sẽ chờ a, nhưng e vẫn luôn nhớ về a. Có một điều, em chẳng mong a quay trở về đâu, đi đi và mãi hạnh phúc nhé!" Nhưng em vẫn không dám nói với a, e chẳng bao giờ đối mặt với tình cảm thật của mình cả. Và bây giờ, em sống rất lạnh lùng, dường như e chẳng còn cho ai tình yêu nữa, e nhìn thấy họ và e suy nghĩ, anh biết em suy nghĩ điều gì không? Em suy nghĩ nếu em lấy họ cuộc sống sau này em sẽ ra sao? Họ có công việc ổn định hay không? Có cơ hội phát triển hay không? Có khả năng phản bội mình không? Thế đó, không hề có tình yêu a à, chỉ là sự toan tính và nghi ngờ. E thay đổi nhiều lắm, người nào yêu e là phải làm theo ý e, hễ họ không như ý thì sẽ chia tay, không còn muốn tha thứ, không còn kiên nhẫn để tìm hiểu lý do. E ví dụ nha, biết bao lần e gửi tin nhắn, hồi âm liền thì ok, hễ mà ko trả lời e sẽ suy nghĩ viễn vông ngay, nào là có người khác, nào là chán mình rồi, nào là lợi dụng mình, rồi trả thù mình... Cái đó gọi là sợ đúng không a? E sợ yêu, sợ đau khổ, mất kiên nhẫn và rồi đánh mất. E lúc nào cũng cáu kỉnh, khó chịu, không còn tự tin và lạc quan như xưa nữa rồi. Không chỉ e sợ mà ai yêu e cũng bắt đầu sợ e, bắt đầu ngán ngẩm vái cái tính "ghen điên" đó. Thế đó, không yêu thì cô đơn chịu không được, yêu thì đau đầu vì nghi ngờ, có yêu nữa không đây? Vậy mà, e vẫn cứ đi tìm, vẫn cứ hy vọng sẽ tìm được hạnh phúc. Hạnh phúc trong sự ỷ lại và đó là lý do e dễ dàng nhận lời bất cứ ai, dù e có thích hay là không, vì điều đó đâu quan trọng nữa, quan trọng là người đó chiều chuộng, yêu thương mình thôi, còn mình vốn dĩ có yêu người ta đâu. E bỏ từ lâu cái mẫu người lý tưởng rồi, vì e biết có tìm cả đời cũng không xuất hiện đâu. Mình có tốt đâu mà đặt yêu cầu làm gì, số phận cả...trôi đi mà @@
4 thg 7, 2011
Chợt nhận ra rằng em yêu anh Thứ bảy, 23/04/2011 10:27 | Xem trên trang chủ
Anh đến bên đời tôi như một sự tình cờ, khi đó tôi đang làm thêm tại một quán cafe "Hát với nhau" vào buổi tối. Đêm hôm đó anh xuất hiện với khuôn mặt sáng và nụ cười hiền, đặc biệt anh có đôi mắt rất đẹp, bước vào quán anh chọn cho mình một chỗ ngồi gần sân khấu và gọi một ly cafe sữa, ấn tượng đầu tiên với tôi đó là một nụ cười thân thiện và không quên một lời cảm ơn khi tôi mang ly cafe đến. Hôm đó anh đã ngỏ lời làm quen và xin số điện thoại của tôi, bình thường người ta xin số điện thoại rất ít khi tôi cho số thật, vì tôi là sinh viên nên rất sợ bị làm phiền vào những giờ học ở trường, ấy vậy mà chẳng hiểu sao hôm đó tôi lại cẩn thận viết số điện thoại mình vào mảnh giấy nhỏ rồi đưa cho anh.

Những ngày tiếp theo và cả thời gian sau đó, đêm nào anh cũng ghé qua quán uống cafe. Anh luôn đến sớm và chọn cho mình chỗ ngồi quen thuộc gần quầy phục vụ, anh thường dõi ánh mắt của mình theo từng bước chân của tôi, điều đó khiến đôi khi tôi cảm thấy ngại ngùng và hơi mất tự nhiên. Mặc dù vậy nhưng mỗi lần bắt gặp ánh mắt anh tôi vẫn nở một nụ cười thật tươi để đáp lại. Thời gian trôi đi như thế, anh vẫn sang quán từng đêm, tôi vẫn chào anh với những nụ cười tươi và ánh mắt thân thiện, bỗng một ngày anh gọi điện cho tôi và ngỏ ý muốn hẹn gặp riêng tại một quán cafe khác, dù không muốn gặp nhưng tôi cũng không muốn từ chối vì sợ anh buồn. Hôm đó anh đã ngỏ lời yêu tôi, không quá bất ngờ trước những gì anh bày tỏ nhưng có lẽ lúc đó tôi hơi hờ hững và lạnh lùng, tôi đã từ chối anh và nói rõ cho anh biết rằng tôi chỉ xem anh như một người khách quen của quán mà thôi. Sau lần đó anh vẫn sang quán nhưng dường như mỗi lần nhìn thấy tôi ánh mắt anh có vẻ đượm buồn hơn, còn tôi vẫn một nụ cười tươi và ánh mắt thân thiện như trước.
Dạo đó chương trình học hành nhiều nên tôi xin nghỉ không làm thêm ở quán nữa, trong thời gian đó anh đã nhắn tin và gọi điện cho tôi rất nhiều, thời gian đầu tôi cũng thấy vui vì có người để được sẽ chia những buồn vui trong cuộc sống nhưng rồi chẳng bao lâu tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu, thậm chí còn bực mình và ghét anh vì số lượng tin nhắn anh gửi cho tôi ngày càng nhiều và toàn những lời nói yêu thương khiến tôi rất khó xử, dù rằng đã nói rõ lòng mình cho anh hiểu thế nhưng chẳng hiểu lúc đó anh nghĩ gì mà vẫn không ngừng nhắn tin và gọi điện, cuối cùng tôi chọn cho mình sự im lặng, một sự im lặng mà theo anh nói là vô tình đáng sợ.

Rồi xuân về, tết đến thời gian đó chuyện tình cảm của tôi cũng gặp trắc trở nên tâm trạng đang rất buồn, đó cũng là khoảng thời gian những tin nhắn của anh thưa dần, nhiều lần tôi cầm điện thoại trên tay tính nhắn tin cho anh nhưng nhiều khi những tin viết xong lại thôi không gửi. Tôi đã quen cái cảm giác được nghe tiếng chuông điện thoại reo, được đọc những dòng tin nhắn của anh (dù rằng không thích) giờ đây vắng đi sao lại có cảm giác hụt hẫng và mất đi một điều gì đó. Qua tết tôi gửi cho anh một tin nhắn chúc tết muộn màng, ngay lập tức tin nhắn của anh hồi âm, thế nhưng thêm một lần nữa tôi lại chọn cho mình cách im lặng, đó cũng là khoảng thời gian chuyện tình cảm của tôi thật sự đổ vỡ, một cuộc tình tan kéo theo đó là sự cô đơn, buồn khổ, và tâm trạng tôi lúc đó cũng vậy. Trong một lần đi dự sinh nhật bạn về tôi đã say, chẳng hiều sao lúc đó người mà tôi nghĩ đến không phải là người tình vừa chia tay mà lại chính là anh, gần 11h đêm tôi cầm điện thoại lên và dò tìm số của anh, tôi nói với anh rằng : "Anh có thể đi uống cafe với em được không?". Qua một vài câu trao đổi cuối cùng anh cũng nhận lời, chúng tôi đến quán cafe mà ngày trước tôi từng làm thêm, đêm đó chúng tôi đã nói chuyện rất nhiều, và cũng từ đó anh tiếp tục gửi những dòng tin nhắn cho tôi, nhưng lần này anh không mấy khi đề cập đến chuyện tình cảm, và dĩ nhiên tôi cũng không còn chọn cách im lặng nữa.

Chúng tôi cứ thế nhắn tin qua lại cho nhau, với tôi anh là một người bạn tốt, luôn lắng nghe tôi nói và sẵn sàng cùng nhau sẽ chia mọi niềm vui nỗi buồn, còn với anh tôi biết, anh còn yêu tôi nhiều lắm, anh cũng không giấu điều đó nhưng anh không làm tôi thấy khó xử như xưa. Khi đi bên tôi anh luôn pha trò bằng những câu chuyện hài hước khiến tôi cười suốt ngày. Thế nhưng khi xa anh rồi, bao ký ức quá khứ lại dội về trong tôi, hằng đêm tôi vẫn luôn nghĩ về người đó và khóc một mình, tôi chưa thể quên người tình cũ mà nói đúng hơn là tôi vẫn còn yêu người đó, tôi cũng đã nói cho anh biết. Thời gian đó tôi hiểu rằng người đó đã không còn yêu tôi nữa đâu, bao nhiêu tin nhắn tôi gửi đi anh ta vẫn im lặng, thế nhưng tôi vẫn luôn ôm trong mình một niềm hy vọng rằng người đó vẫn còn yêu tôi, rằng người đó sẽ quay về bên tôi... Những lúc tôi như thế lại khiến cho anh_người đang yêu tôi đau lòng, tôi chỉ muốn xem anh giống như một người anh trai, hay một người bạn ấy vậy mà nhiều khi vắng tin nhắn anh một hai ngày tôi lại thấy như thiếu đi một điều gì đó, chẳng biết có phải là nỗi nhớ không nữa, nhưng sự thật một điều là tôi không muốn chấp nhận rằng tôi đang nghĩ về anh ngày một nhiều hơn, rằng anh đã từng nhiều lần xuất hiện trong giấc mơ của tôi, rằng đã đôi lần tim tôi xao xuyến khi nghĩ về anh...thế nhưng tôi vẫn sống với những ký ức về một cuộc tình tan và những quá khứ thuộc về người yêu cũ.
Thời gian trôi đi bóng hình anh ngày càng xâm lấn tâm hồn tôi, và những mảng màu ký ức kia ngày một phai dần trong tôi, thế nhưng tôi vẫn muốn níu giữ nó lại bên mình, chẳng biết tôi có phải là "cô bé ngốc nghếch" như anh từng gọi không nữa, nhưng sự thật là tôi đang cố chống lại những gì trái tim mình đang thổn thức. Đã có lúc tôi đi chơi cùng anh, gieo vào lòng anh thật nhiều hy vọng rồi lại để anh thất vọng với những dòng tin nhắn khiến anh đau lòng.
Vào một đêm mưa nọ, tôi và anh ngồi chat với nhau suốt cả một buổi tối (dù rằng lúc đó chỉ cách nhau chưa đến 100m), anh và tôi đã nói chuyện thật nhiều, vẫn là chủ đề về chuyện tình cảm, đêm đó tôi tiếp tục nói với anh những lời vô tình rằng tôi chỉ xem anh là bạn, rằng tôi đang còn yêu người yêu cũ, rằng tôi sẽ chờ đợi người dó quay về...anh buồn lắm, anh đã nói rằng tôi đang ảo tưởng, rằng mọi cảm xúc của tôi chỉ là gian dối, anh cũng khẳng định rằng người đó đã quên tôi, đã hết yêu tôi...Từng lời nói của anh như từng nhát dao cắt vào trái tim tôi, nhưng lại không phải là nhát dao đoạt mạng mà nó như một ca phẩu thuật vậy, nó khiến tôi đau đớn vô cùng nhưng chính sau những lời nói đó anh khiến cho tôi tỉnh ngộ hẳn. Nhưng chẳng hiểu sao trái tim tôi đang hướng về anh, mà từng ngón tay lại gõ lên bàn phím những lời nói vô tình đến vậy, tôi gõ rồi enter liên tục mà nước mắt không ngừng rơi trên bàn phím.

Lúc đó đã hơn 12h đêm, ngoài trời mưa đang lớn dần, anh nói với tôi rằng anh sẽ out ra và chạy sang phòng tôi. Lúc đó tôi nhìn những dòng tin anh gửi mà thấy tim mình đau nhói, trước mắt tôi lúc này không phải là màn hình máy tính mà là hình ảnh anh đội mưa gió chạy qua nhà tôi với thân hình ướt đẫm và lạnh giá. Anh nói và thoát nick yahoo ra liền, tôi bắt đầu có cảm giác không yên, tôi thấy lo lắng và chỉ mấy phút sau điện thoại tôi rung lên, tin nhắn anh vừa gửi : "Anh đang đứng trước cổng phòng trọ em", lúc đó tôi không còn nghĩ ngợi được gì thêm nữa, liền đứng dậy đẩy của phòng ra và lao vào đêm tối, cơn mưa lạnh lùng tạt vào thân hình nhỏ nhắn của tôi. Ngoài cổng, anh đứng đó với chiếc áo trắng mỏng manh và thân hình ướt sũng, tôi chạy tới ôm chầm lấy anh mà gào khóc lên như một đứa trẻ, anh đặt lên bờ vai tôi đôi cánh tây run rẫy vì lạnh. Đứng trọn trong vòng tay anh tôi thấy mình thật ấm áp và hạnh phúc, dường như anh cũng vậy, anh siết chặt vòng tay hơn và khẽ mắng "cô bé ngốc nghếch", tôi ghé vào tai anh và nói với anh rằng : "Em yêu anh".
Vậy là tôi đã yêu anh, không phải từ đêm hôm ấy mà đã từ rất lâu lắm rồi, nhưng tôi đã không đủ can đảm để vượt qua niềm đau trong quá khứ, tôi sợ phải quên và tôi sợ phải yêu thêm một lần nữa rồi lại đau thêm một lần nữa...nhưng chính anh đã khiến tôi nhận ra rằng mình đã sai, anh đã đến bên đời tôi, cho tôi tình yêu và cũng chính anh đã giúp tôi sống thật với trái tim mình. Tôi nhận ra mình thật khờ khạo biết bao khi cứ ôm hoài những niềm đau trong quá khứ và mơ tưởng về những điều không thực. Ai cũng có một thời để yêu và để nhớ nhưng quá khứ qua đi sẽ mãi là những kỷ niệm đẹp, nếu cứ sống mãi với quá khứ thì ta sẽ dễ dàng đánh mất đi những tình cảm yêu thương tươi đẹp đang hiện hữu quanh mình và trong tương lai. Cảm ơn anh nhiều nhé ! Anh yêu của em.
Những ngày tiếp theo và cả thời gian sau đó, đêm nào anh cũng ghé qua quán uống cafe. Anh luôn đến sớm và chọn cho mình chỗ ngồi quen thuộc gần quầy phục vụ, anh thường dõi ánh mắt của mình theo từng bước chân của tôi, điều đó khiến đôi khi tôi cảm thấy ngại ngùng và hơi mất tự nhiên. Mặc dù vậy nhưng mỗi lần bắt gặp ánh mắt anh tôi vẫn nở một nụ cười thật tươi để đáp lại. Thời gian trôi đi như thế, anh vẫn sang quán từng đêm, tôi vẫn chào anh với những nụ cười tươi và ánh mắt thân thiện, bỗng một ngày anh gọi điện cho tôi và ngỏ ý muốn hẹn gặp riêng tại một quán cafe khác, dù không muốn gặp nhưng tôi cũng không muốn từ chối vì sợ anh buồn. Hôm đó anh đã ngỏ lời yêu tôi, không quá bất ngờ trước những gì anh bày tỏ nhưng có lẽ lúc đó tôi hơi hờ hững và lạnh lùng, tôi đã từ chối anh và nói rõ cho anh biết rằng tôi chỉ xem anh như một người khách quen của quán mà thôi. Sau lần đó anh vẫn sang quán nhưng dường như mỗi lần nhìn thấy tôi ánh mắt anh có vẻ đượm buồn hơn, còn tôi vẫn một nụ cười tươi và ánh mắt thân thiện như trước.
Dạo đó chương trình học hành nhiều nên tôi xin nghỉ không làm thêm ở quán nữa, trong thời gian đó anh đã nhắn tin và gọi điện cho tôi rất nhiều, thời gian đầu tôi cũng thấy vui vì có người để được sẽ chia những buồn vui trong cuộc sống nhưng rồi chẳng bao lâu tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu, thậm chí còn bực mình và ghét anh vì số lượng tin nhắn anh gửi cho tôi ngày càng nhiều và toàn những lời nói yêu thương khiến tôi rất khó xử, dù rằng đã nói rõ lòng mình cho anh hiểu thế nhưng chẳng hiểu lúc đó anh nghĩ gì mà vẫn không ngừng nhắn tin và gọi điện, cuối cùng tôi chọn cho mình sự im lặng, một sự im lặng mà theo anh nói là vô tình đáng sợ.
Rồi xuân về, tết đến thời gian đó chuyện tình cảm của tôi cũng gặp trắc trở nên tâm trạng đang rất buồn, đó cũng là khoảng thời gian những tin nhắn của anh thưa dần, nhiều lần tôi cầm điện thoại trên tay tính nhắn tin cho anh nhưng nhiều khi những tin viết xong lại thôi không gửi. Tôi đã quen cái cảm giác được nghe tiếng chuông điện thoại reo, được đọc những dòng tin nhắn của anh (dù rằng không thích) giờ đây vắng đi sao lại có cảm giác hụt hẫng và mất đi một điều gì đó. Qua tết tôi gửi cho anh một tin nhắn chúc tết muộn màng, ngay lập tức tin nhắn của anh hồi âm, thế nhưng thêm một lần nữa tôi lại chọn cho mình cách im lặng, đó cũng là khoảng thời gian chuyện tình cảm của tôi thật sự đổ vỡ, một cuộc tình tan kéo theo đó là sự cô đơn, buồn khổ, và tâm trạng tôi lúc đó cũng vậy. Trong một lần đi dự sinh nhật bạn về tôi đã say, chẳng hiều sao lúc đó người mà tôi nghĩ đến không phải là người tình vừa chia tay mà lại chính là anh, gần 11h đêm tôi cầm điện thoại lên và dò tìm số của anh, tôi nói với anh rằng : "Anh có thể đi uống cafe với em được không?". Qua một vài câu trao đổi cuối cùng anh cũng nhận lời, chúng tôi đến quán cafe mà ngày trước tôi từng làm thêm, đêm đó chúng tôi đã nói chuyện rất nhiều, và cũng từ đó anh tiếp tục gửi những dòng tin nhắn cho tôi, nhưng lần này anh không mấy khi đề cập đến chuyện tình cảm, và dĩ nhiên tôi cũng không còn chọn cách im lặng nữa.
Chúng tôi cứ thế nhắn tin qua lại cho nhau, với tôi anh là một người bạn tốt, luôn lắng nghe tôi nói và sẵn sàng cùng nhau sẽ chia mọi niềm vui nỗi buồn, còn với anh tôi biết, anh còn yêu tôi nhiều lắm, anh cũng không giấu điều đó nhưng anh không làm tôi thấy khó xử như xưa. Khi đi bên tôi anh luôn pha trò bằng những câu chuyện hài hước khiến tôi cười suốt ngày. Thế nhưng khi xa anh rồi, bao ký ức quá khứ lại dội về trong tôi, hằng đêm tôi vẫn luôn nghĩ về người đó và khóc một mình, tôi chưa thể quên người tình cũ mà nói đúng hơn là tôi vẫn còn yêu người đó, tôi cũng đã nói cho anh biết. Thời gian đó tôi hiểu rằng người đó đã không còn yêu tôi nữa đâu, bao nhiêu tin nhắn tôi gửi đi anh ta vẫn im lặng, thế nhưng tôi vẫn luôn ôm trong mình một niềm hy vọng rằng người đó vẫn còn yêu tôi, rằng người đó sẽ quay về bên tôi... Những lúc tôi như thế lại khiến cho anh_người đang yêu tôi đau lòng, tôi chỉ muốn xem anh giống như một người anh trai, hay một người bạn ấy vậy mà nhiều khi vắng tin nhắn anh một hai ngày tôi lại thấy như thiếu đi một điều gì đó, chẳng biết có phải là nỗi nhớ không nữa, nhưng sự thật một điều là tôi không muốn chấp nhận rằng tôi đang nghĩ về anh ngày một nhiều hơn, rằng anh đã từng nhiều lần xuất hiện trong giấc mơ của tôi, rằng đã đôi lần tim tôi xao xuyến khi nghĩ về anh...thế nhưng tôi vẫn sống với những ký ức về một cuộc tình tan và những quá khứ thuộc về người yêu cũ.
Thời gian trôi đi bóng hình anh ngày càng xâm lấn tâm hồn tôi, và những mảng màu ký ức kia ngày một phai dần trong tôi, thế nhưng tôi vẫn muốn níu giữ nó lại bên mình, chẳng biết tôi có phải là "cô bé ngốc nghếch" như anh từng gọi không nữa, nhưng sự thật là tôi đang cố chống lại những gì trái tim mình đang thổn thức. Đã có lúc tôi đi chơi cùng anh, gieo vào lòng anh thật nhiều hy vọng rồi lại để anh thất vọng với những dòng tin nhắn khiến anh đau lòng.
Vào một đêm mưa nọ, tôi và anh ngồi chat với nhau suốt cả một buổi tối (dù rằng lúc đó chỉ cách nhau chưa đến 100m), anh và tôi đã nói chuyện thật nhiều, vẫn là chủ đề về chuyện tình cảm, đêm đó tôi tiếp tục nói với anh những lời vô tình rằng tôi chỉ xem anh là bạn, rằng tôi đang còn yêu người yêu cũ, rằng tôi sẽ chờ đợi người dó quay về...anh buồn lắm, anh đã nói rằng tôi đang ảo tưởng, rằng mọi cảm xúc của tôi chỉ là gian dối, anh cũng khẳng định rằng người đó đã quên tôi, đã hết yêu tôi...Từng lời nói của anh như từng nhát dao cắt vào trái tim tôi, nhưng lại không phải là nhát dao đoạt mạng mà nó như một ca phẩu thuật vậy, nó khiến tôi đau đớn vô cùng nhưng chính sau những lời nói đó anh khiến cho tôi tỉnh ngộ hẳn. Nhưng chẳng hiểu sao trái tim tôi đang hướng về anh, mà từng ngón tay lại gõ lên bàn phím những lời nói vô tình đến vậy, tôi gõ rồi enter liên tục mà nước mắt không ngừng rơi trên bàn phím.
Lúc đó đã hơn 12h đêm, ngoài trời mưa đang lớn dần, anh nói với tôi rằng anh sẽ out ra và chạy sang phòng tôi. Lúc đó tôi nhìn những dòng tin anh gửi mà thấy tim mình đau nhói, trước mắt tôi lúc này không phải là màn hình máy tính mà là hình ảnh anh đội mưa gió chạy qua nhà tôi với thân hình ướt đẫm và lạnh giá. Anh nói và thoát nick yahoo ra liền, tôi bắt đầu có cảm giác không yên, tôi thấy lo lắng và chỉ mấy phút sau điện thoại tôi rung lên, tin nhắn anh vừa gửi : "Anh đang đứng trước cổng phòng trọ em", lúc đó tôi không còn nghĩ ngợi được gì thêm nữa, liền đứng dậy đẩy của phòng ra và lao vào đêm tối, cơn mưa lạnh lùng tạt vào thân hình nhỏ nhắn của tôi. Ngoài cổng, anh đứng đó với chiếc áo trắng mỏng manh và thân hình ướt sũng, tôi chạy tới ôm chầm lấy anh mà gào khóc lên như một đứa trẻ, anh đặt lên bờ vai tôi đôi cánh tây run rẫy vì lạnh. Đứng trọn trong vòng tay anh tôi thấy mình thật ấm áp và hạnh phúc, dường như anh cũng vậy, anh siết chặt vòng tay hơn và khẽ mắng "cô bé ngốc nghếch", tôi ghé vào tai anh và nói với anh rằng : "Em yêu anh".
Vậy là tôi đã yêu anh, không phải từ đêm hôm ấy mà đã từ rất lâu lắm rồi, nhưng tôi đã không đủ can đảm để vượt qua niềm đau trong quá khứ, tôi sợ phải quên và tôi sợ phải yêu thêm một lần nữa rồi lại đau thêm một lần nữa...nhưng chính anh đã khiến tôi nhận ra rằng mình đã sai, anh đã đến bên đời tôi, cho tôi tình yêu và cũng chính anh đã giúp tôi sống thật với trái tim mình. Tôi nhận ra mình thật khờ khạo biết bao khi cứ ôm hoài những niềm đau trong quá khứ và mơ tưởng về những điều không thực. Ai cũng có một thời để yêu và để nhớ nhưng quá khứ qua đi sẽ mãi là những kỷ niệm đẹp, nếu cứ sống mãi với quá khứ thì ta sẽ dễ dàng đánh mất đi những tình cảm yêu thương tươi đẹp đang hiện hữu quanh mình và trong tương lai. Cảm ơn anh nhiều nhé ! Anh yêu của em.
8 thg 6, 2011
31 thg 5, 2011
hiep me!!! ái.chà chà nói.nham..help me!!!!
lop mih co may bac si gioi giup tri beh dum e di,hix hix. may ngay nay troi nong wa mieg e bi noi mat trag wa troi lun.cac bac giup e zoi,may ngay nay an uog ko dc j het e om nhu con ma lun ne.cac bac giup e mau het de e lay lai voc dag tron tria of e zoi.huhu. thag xi ke may co kih ngim bik cach j chi tao coi.
25 thg 2, 2011
nho!!!!!!!
"" . Da bao lau roi anh ? Thoi gian chung ta ben nhau so voi khoang cach ma ta dang co. E lai yeu, yeu bang 1 noi nho, 1 su cho mong. " Người yêu hỡi hãy nghe những lời em nói. Yêu anh là nhớ, là chỉ biết đến những giây phút mong chờ. Anh đâu thờ ơ mà đem giấu nỗi nhớ lững lờ không nói." E gian minh, gian a, gian chinh tinh cam cua e, sao no cha'y ruc den voi vang. Thoi gian cho doi lam e nho a, nho a rat nhieu. Su lang im, niem cay dang. Su ngo vuc, om chat noi buon. Tung giay, tung phut e da nghi xem a dang lam j? Co nho den e hay ko? A im lang, va van lang im qua tung ngay. Long kieu hanh ko ngan dc noi nho e danh cho a. E nghe giong a noi voi nhung cau day te nhat, long e cang buon hon, cang hon doi cang nho den a. Cham dut 1 cuoc tinh voi 1 su lang im. nhung ng den ben e cang lo ro ban chat gia doi cua ho, cang lam e gian a nhieu hon. E la j trong long a? E co ko 1 vong tay, E co ko su wan tam? E co ko tinh yeu cua a? " Anh như là gió, vừa mới đến đó thế nhưng đã xa rồi. Em đang ngồi đây, mà thương nhớ cứ trôi về anh mãi "
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)