20 thg 4, 2010
Giá như có thể?...

hôm nay tự nhiên thấy khó chịu quá. Muốn hét thật to, muốn phá, ném và đập vỡ một cái gi đấy. Sao lại cứ phải để ý cảm nhận của người khác nhỉ. Học hành thì chẳng ra sao, kết quả nó tệ cũng là điều dễ hiểu. Lười nhưng lại vẫn hi vọng có được điểm cao...rõ vớ vẩn.
...Tự nhiên thấy...ghét bản thân. Tự nhiên lại muốn uống rược. Hình như đôi lúc "hư hỏng" 1 chút sẽ cảm thấy thoải mái hơn. Muốn khóc nhưng sao lại phải ngăn cho nước mắt không chảy? sóng mũi thấy cay cay...Mình muốn nổ tung ra mất thôi. Trống rỗng...cái cảm giác này đáng sợ thật đấy. Đầu mình đau quá, như một quả bóng bay thổi căng chỉ cần chạm nhẹ thôi nó sẽ nổ...muốn khóc thật to, khóc lên thành tiếng. Hình như mình chưa bao giờ dám làm như vậy. uk đúng rồi. Là vậy đấy...Mình thật dở hơi. Chưa bao giờ dám thử 'liều" sống thật với suy nghĩ. Mệt mỏi quá. Mình muốn dừng lại. Ngay bây giờ...
...phải dừng lại thôi. Không được khóc nữa, mai đi học mắt sẽ sưng lên. Giá như mình có thể khóc mà không ai nhận ra đc nhỉ? giá như có thể khóc mà không phải để ý đến ai, được khóc xả láng...như vậy có lẽ sẽ thấy thoải mái hơn nhiều.
...Giá như có thể một mình đi lang thang khắp nơi, chỉ một mình thôi, làm những thứ mình thích. Bước chậm thôi, không phải đi theo nhịp chân của ai hết.Mình sẽ lang thang đi thật nhiều, sẽ một mình đi xem phim vui thì cười, buồn thì khóc. Đơn giản vậy nhưng sao khó làm quá!...Một mình vào uống vị trà Kiwi hà quen thuộc, một mình. uk thì người ta sẽ cười cho rằng con nhỏ này bị "thất tình" hoặc cũng có người sẽ cho rằng thần kinh không được bình thường- đâu có sao. Mình thích thế.
...Một mình lang thang nghe nhạc. Sẽ đi nhiều, thật nhiều...lang thang bờ hồ, đi chậm chậm thôi, giá như được nhắm mắt lại hít một hơi thật dài cảm nhận gió mát luồn qua mái tóc, khẽ mơn man da thịt. Không phải suy nghĩ gì hết, bỏ mặc tất cả. Giá như có thể đi xe thật nhanh, lao dốc-một cảm giác được giải thoát. Giá như được lang thang các hiệu sách tìm một cuốn truyện hay với cái tựa đề "bình yên"...lang thang những cửa hàng lưu niệm nhỏ, chọn cho mình một món quà thật xinh...mua một chậu xương rồng thật đẹp...Khi chân mỏi sẽ nghỉ ở bất cứ đâu mình thích, 1 chiếc ghế đá công viên, 1 bậc thềm nhỏ và...cũng có thể ngồi bệt luôn xuống đất...đâu có quan trọng, sao phải cố đi thêm với đôi chân thấm mệt chỉ để tìm thấy một cái ghế sạch, một chỗ ngồi theo đúng nghĩa?!...Giá như có thể??...
18 thg 4, 2010
Cắn Rứt
Vì mãi vẩn không tìm ra đáp án. Nên đành cho một gợi ý : " Bí mật nằm trong :" Chuyện kể về những nhà bác học sinh học"
17 thg 4, 2010
quên........

Đọc thấy cũng hay hay.........mà thấy hơi bị.......đúng nữa!
tớ đã từng ước ao..., nhưng dù sao thì cậu mãi là bạn tớ, mãi là... bạn nhé!!!
Cậu hỏi rằng tại sao tớ hay gây sự với cậu ư, hay cãi nhau chí chóe với cậu chỉ vì những chuyện vặt vãnh ư, vì tớ ghét cậu ư? Nói thật nhé... tớ không hề ghét cậu. Hoặc là tớ đã cố tình làm như thế với cậu, cố tình mặc định rằng tớ rất và rất ghét cậu. Tớ ghét cậu thật nhiều, nhiều lắm vì nếu không tớ sẽ… thích cậu mất thôi!!!
… Mưa…
… Tớ và mưa…
…như hòa vào nhau…
Cậu đang kể chuyện gì với tớ vậy? Sao tớ cứ cảm thấy lùng bùng lỗ tai thế này, nhoi nhói trong tim thế này? Về bạn gái của cậu đấy ư? Bằng cái giọng nói ngọt ngào đáng ghét đấy ư? Nói thật nhé... tớ biết rằng cậu đã có người í rồi. Tớ, tớ thật sự hoảng hốt… tớ, tớ cảm thấy như vừa mất đi một cái gì đó, một cái gì đó rất quý giá, một cái gì đó rất quan trọng. Chợt hiểu rằng, tớ sẽ chẳng có một góc nào trong trái tim của cậu, trong cuộc sống của cậu đâu. Chán nhỉ !!!
… Gió…
… Tớ và gió…
… như đang cùng buồn…
Cậu đang kể với tớ ước mơ của cô ấy ư? Một ngôi nhà giữa đồng cỏ mênh mông, trải đầy hoa và ngập tràn những tia nắng ư? Nói thật nhé... tớ cũng đã từng mơ mộng, từng hi vọng rất chi là hão huyền rằng chúng ta..., nhưng thôi, tớ đã kịp định thần lại và nhận ra rồi, chúng ta cách nhau ca ti tỉ năm ánh sáng cơ mà. Là một cái gì đó của cậu ư? Họa có mà mặt trời mọc phía tây mất nhỉ?!!
… Nắng…
… Nắng tắt dần…
… quanh tớ là là màn đêm đặc quánh…
Cá tháng tư rồi đấy ư? Cậu đang nói với tớ những câu đùa…vô vị gì vây? Nói thật nhé...kể cả ngày 1/4 người ta tha hồ nói dối, nhưng tớ thì không thể nào nói dối được. Và… cũng không thể cứ mãi nói dối chính bản thân mình rằng tớ không thích cậu. Đúng, tớ thích cậu! Nhưng cậu đừng bất ngờ và cũng đừng lo nhé, tớ đã quyết định rằng… sẽ quên cậu. Quên thật đấy, trước khi có một cái gì đó để mà vương vấn, để mà nhớ nhung!!!
… Mưa…
… Thật to…
… như đang khóc thay cho tớ…
Nói thật nhé... tớ thật ngố khi lại ngồi đây mà… nhớ cậu. Tớ không nghĩ rằng nhớ một người là khổ đến vậy nhất là khi người đó chẳng là gì của mình. Không phải là bạn, không phải họ hàng, chẳng phải anh em mà cũng chẳng phải là… người iu.
… Gió…
… thật lớn…
… như đang gào thay lòng tớ…
Nói thật nhé...tớ đang cố xóa cậu ra khỏi bộ nhớ của tớ. Tớ tin rằng những gì tớ quyết tâm thì sẽ làm được. Và tớ quyết tâm sẽ quên cậu. Cậu cũng chỉ là một người bình thường thôi mà. Sao tớ phải bận tâm nhỉ ???
… Nắng…
… Nắng sẽ lại phủ đầy trời…
… khi tớ… đã quên cậu!!!
Nói thật nhé...tớ sẽ sớm quên cậu thôi !!!
16 thg 4, 2010
xúc cảm...cảm xúc!

Trời mưa to thật, mấy người trọ cùng phòng tôi đều ngủ cả. Bỗng dưng tôi thấy mình thật cô độc. Nhìn quanh căn phòng, tôi thấy lòng mình trống trải lạ thường. Đã bao lâu rồi nhỉ, từ ngày tôi bước chân lên cái thành phố này! Ở đây, con người thật vô tình và lạnh nhạt. Tôi ân hận sao? Trước kia chính tôi là người đòi ba mẹ cho lên đây học mà. Tôi không biết nữa?...nhưng thật sự, tôi không muốn mình cứ mãi ở trong vòng tay của ba mẹ. Từ nhỏ, tuy tôi không có một cuộc sống hạnh phúc cho lắm, nhưng suy cho cùng thì ba mẹ rất thương iu tôi, lo cho tôi từng chút một, đó là điều tôi không thể nào chối cãi được, dù nhiều lúc tôi ước gì mình chưa bao giờ được sinh ra trong cái gia đình này. Tôi vốn là người vô tư, suy nghĩ thì đơn giản và thậm chí nhiều lúc rất ngu ngốc. Tính tình thì thụ động, lại không biết cách bày tỏ cảm xúc của mình, là con gái mà nấu nướng cũng chẳng ra sao…tôi tự hỏi, vậy mình có thể làm j để tự lo cho bản thân? Chính vì vậy, tôi quyết định lên thành phố học, tôi muốn mình trưởng thành hơn, tự lập hơn, và một phần cũng vì tôi muốn sống xa nhà, tôi không muốn mình sống mãi trong những ngày tháng như thế nữa, những mâu thuẩn, rồi cãi vã…mỗi người đều có một sự chọn lựa cách sống riêng cho mình, tôi muốn bản thân phải thật vui vẻ dù có chuyện j xảy ra, phải thật mạnh mẽ để đối mặt với những khó khăn, phải cố đứng dậy mỗi khi vấp ngã… thế nhưng tôi đã làm được j rồi? Chẳng được j cả, tôi còn quá ngây thơ khi nghĩ rằng chỉ cần mình cố gắng thì có thể vượt qua tất cả…nhưng ngoài cách nghĩ như thế, cố động viên bản thân vượt qua, tôi còn có thể làm được j? Tôi nhớ có lần có một người đã hỏi tôi: “nhìn bạn cười như thế, chẳng biết bạn vui hay buồn nữa!”…Thật không? tôi có thật sự vui không? Tại sao tôi lại cười? Tôi cũng không biết! Có lẽ là vì đó là điều duy nhất tôi có thể làm để tự an ủi bản thân mình, và tôi cũng không muốn để người khác biết được tâm trạng của tôi. Những vấn đề trong cuộc sống đã làm tôi dần trở nên thực dụng, tiền bạc, việc làm rồi bài vở…tôi dần dần trở nên ít nói đi mỗi khi tiếp xúc với người khác, dần dần ít biết nghĩ cho người khác. Nhưng có một điều, dù tôi có thay đổi như thế nào thì khi ở bên các bạn của tôi, tôi vẫn sẽ là chính mình! Chỉ như thế thôi tôi cũng đủ sức để có thể cố gắng, nổ lực tiếp rồi!
Ôi, mưa đúng là…khiến cho con người ta trở nên yếu đuối hơn. Thôi, không nói nữa đâu. Phải đi làm rồi, tiếp tục cố gắng nào! Các bạn của tôi, Have a nice day!
11 thg 4, 2010
SUU TAM!!!!!!!!!(^=^)!!!!!!!!SUU TAM

HAHA!BAI NAY KHOI CAN DICH NE` PA` CON!MAY CHI E PU NUA DAU UI.DOC NGHE SUONG LO TAI WE'.nHAT LA PA`I "CON CH'....."KAKA
Bọn con trai chỉ như dấu hỏi
Đem vứt đi vứt thật là xa
Chứ sao bằng chị em gái chúng ta
Luôn cao thượng và thật là hoàn hảo
Là con gái hãy tự kiêu lên bạn nhé
Đừng hạ thấp mình trước bọn đàn ông
Bọn đàn ông như nấm mồ hoang dại
Đắp đi đắp lại vẫn hoang tàn
Em cầm cây bút
Chấm chấm mút mút
Viết thư cho anh
từ ngày anh đi
Con chó nó đẻ
Nó đẻ 4 con
Mặt nó tròn tròn
Giống anh như đúc
Em lấy tên anh
Đặt tên cho chó
Mỗi lần nhìn nó
Em nhớ đến anh
Con trai là chúa buôn chuyên
Con gái nói chuyện, có duyên vô cùng
hoan hô
(NOI CHOI THUI MAY BOY DUNG GIAN HEN!HE`HE`!YEU NHJU NA`!(*x*)xxxxxxx
9 thg 4, 2010
Vì Không Là Tất Cả
8 thg 4, 2010
có còn là chính tôi?????

Tôi tự nhìn lại mình,tôi bây h và ngày xưa khác nhau quá!Và tự hỏi vì sao?Nhưng có làm sao đâu chứ, ngày xưa tôi có thể ngủ quên trong niềm vui, hạnh phúc, sự tự tin. Thì giờ đây tôi còn lại j? Sống trong một cuộc sống mất thăng bằng, đôi lúc ngỡ như mình ko còn tỉnh táo! Giật mình khi nhớ lại, cái nơi mà tôi bắt đầu, cái nền tảng mà trước kia tôi có, nhưng sao lạ quá! Phía trên nó ko phải là một căn nhà với một màu sơn tinh khôi, mà dường như chỉ còn lại đống hoang tàn trơ trụi!Đâu rồi? Tôi tự hỏi? Sao tôi bây giờ tồi tệ thế? Sao đường tôi đi lại không có đích đến nữa? Phải chăng tôi đang lạc lối, không! Lạc đi đâu khi đó là những j tôi đã trải qua, tôi ko có quyền chối bỏ những j tôi đã làm ra. Tôi của quá khứ lúc nào cũng năng động, tự tin,và tham vọng lớn lao. Một buổi gặp gỡ, một cuộc trò chuyện là bao hứng thú, vậy mà giờ đây, tôi ngại, nói đúng hơn là tôi sợ gặp người lạ. Tôi ngượng, nói đúng hơn là nhút nhát không dám nói nữa, dù đó là một cuộc điện thoại, một lời thăm hỏi, hay là một câu an ủi động viên người khác. A đã thay đổi con người tôi rât nhiều, tôi đã học được cách biết dừng lại để suy nghĩ, biết lặng lẽ chấp nhận số phận...Nhưng a cũng tập cho tôi tính cô lập, tôi chẳng dám nói, chẳng dám chia sẻ, vì tôi sợ điều đó làm người khác bùn, làm người khác ko vui, hoặc là điều đó thật ngu ngốc! Những khi nói chuyện, dù chỉ là nhắn tin, từng dòng từng chữ! Đó không phải là phong cách của tôi, đó ko phải là cái tôi thường làm. Vì ko như xưa nữa, nếu là ngày xưa thì tôi có nói j thì a vẫn thấy vui, vì đó là tôi. Còn bây h, tôi, trong mắt a, và trong suy nghĩ cũng như thứ tôi đang vươn tới. Đó chính là tôi trong a. Cái tôi mà phải biết a đang nghĩ j? Phải biết a thích nghe những j, phải biết a đang vui hay bùn, phải biết cư xử như thế nào với a. Nếu có ước mơ, tôi ước rằng mình có được trái tim và bộ óc of a, để tôi có thể đạt được điều đó! Nhưng ko a ơi, tôi đã đánh mất, cái tôi chân chất, ko cần phải bị áp đặt bởi người khác, cái sự tự tin ko bờ bến, cái nét vô tư thích đùa. Tôi đã phải học, phải đọc, phải xem trong tình huống ấy nên nói j, làm j? Một cách máy móc và rập khuôn ư? Chính vì vậy, tôi càng lộ ra những khuyết điểm, tôi ngập ngừng ko dám nói, cho dù đó là một câu nói tôi đã suy nghĩ từ trước như thuộc lòng! Vì đối thoại với a là cả một mặc cảm tôi lun mang theo bên mình! "e chẳng bao h hiểu a đang nghĩ j". Chỉ đơn giản là một câu" a ơi, e lo cho anh lắm! A có làm sao không? "Đó là tất cả những j tôi muốn nói, vậy mà khj có thể thốt nên thành lời thì dù là một chữ, cũng ko có mặt trong lúc trò chuyện. Cái lời nói, cái ám ảnh mà tôi mang theo, đã đè nặng lên suy nghĩ của tôi, a nói j, thì tôi phải nói theo cái ấy! Không được lạc khỏi chủ đề. Đôi lúc, tôi như muốn phớt lờ sự buồn bã của a và thay vào đó bằng niềm vui của tôi và hy vọng a có thể vui hơn khi tôi vui. Nhưng tôi đã sai, lại một lần nữa tôi không hiểu a. Tất cả a muốn là làm tôi vui, còn đối với a, tôi là người để a chia sẻ nổi buồn. "Thật là đau lắm a ơi! Có bao giờ e dám đối mặt với nổi đau của mình, những khi đó, thay vì tủi hờn trong những giọt nước mắt, e đã học cách quên nó đi, và e cũng chỉ mong là sẽ làm a quên được như e đã quên mà thôi. Tất cả chỉ như vậy, a ko hề hiểu....".Đã rất nhiều lần, tôi đau đớn nghẹn ngào và muốn khóc trước mặt a, để làm j? Để a biết được tôi cũng có nước mắt, tôi cũng biết đau. Thật là nực cười, khi có a, tôi vui đến nỗi bỏ đi hết những muộn phiền, và ko khóc được nữa. Nhưng khi a đi rồi, cho dù ko muốn thì tại sao tôi cứ suy nghĩ, cứ khóc mãi, có đôi lúc nước mắt ko rơi mà nuốt vào miệng, nó chảy xuống sống mũi, lăn dài trên môi, mặn đắng và chua chát! A chẳng bao h biết, và tôi cũng ko dám nói với a.Vì có lẽ đối với 1 thằng con trai thì chẳng có nỗi đau nào là quá lớn lao, trong khi đó tôi tự làm khổ mình, chứ a ko hề có lỗi j với tôi. Chẳng bao h tôi được a ôm vào lòng mà chia sẻ, vì tôi nào có đau? Có khóc như những đứa con gái khác trước mặt a, có hay chăng đó chỉ là tôi đang cố gắng để a thương hại tôi. Không hiểu sao tôi ganh tỵ khi nghe a kể rằng ai đó muốn gọi điện thoại cho a trong dòng nước mắt. Tai sao những khi tôi buồn thì tôi ko như người ta, a ko có bên cạnh thì sao, a sẽ nghe được qua điện thoại đấy thôi. Nhung ko, những lúc ấy tôi thật xấu hổ, tôi chẳng bao h làm như vậy, rồi a sẽ nói tôi đặt điều mà thôi. Càng ngày tôi càng tủi hờn và tự kỉ, tôi ko tin vào tình yêu của tôi nữa, tôi bắt đầu sợ mất a và nghi ngờ tất cả mọi thứ! Tôi lúc nào cũng nghĩ là sẽ chẳng còn j để tôi giữ được a nữa. Chẳng lẽ mình ko còn giá trị nữa sao? A như một vị cứu tinh, một ân nhân đến che chở tôi khi tình đầu vụt mất. để rồi cái cảm giác mặc cảm tội lỗi, ko trọn vẹn với a đeo đẳng suốt đời tôi như một kẻ tội đồ. Tôi lúc nào cũng nghĩ phải bù đắp cho a, phải yêu a hết mình, phải làm a vui.Và cuối cùng tôi chẳng làm được j ngoài bức tường khoảng cách ngày càng xa xăm giữa a và tôi. ko thẻ phá vỡ.........."tôi ơi" có còn ko?
(hôm nay tôi thật ngốc! Đã làm một điều mà bấy lâu nay ko dám làm, nói lên suy nghĩ of mình, điều mà trước kia tôi sợ a biết được chúng ta sẽ ko còn như xưa, và người khác biết được, a sẽ trách tôi ko giữ riêng 2 người. Xin lỗi, e ko làm được.)
1 thg 4, 2010

Ngưu là con bò tót
Một thầy đồ dốt, ngồi dạy học ở nhà nọ. Có nhiều chữ thầy không biết, nên phải đi hỏi người ngoài rồi mới về dạy lại.
Một hôm, dạy đến chữ "bôn" nghĩa là chạy, chữ chồng lên nhau, đoán mãi không ra chữ gì, mới hỏi dò người ta:
- Có giống gì khoẻ bằng ba con trâu không nhỉ?
Có người bảo:
- Có giống bò tót.
Thầy về dạy học trò:
- Ngưu là con bò tót.
Một hôm khác, thầy lại đến dạy chữ "đinh", mặt chữ thì biết, mà nghĩa thì lại không hay, nhưng vội quá, không kịp đi hỏi. Thấy chữ viết giống như cái giằng cối xay, thầy bèn dạy liều:
- Ðinh là giằng cối xay.
Nhà chủ thấy thầy dốt quá, đành mời thầy cắp tráp ra cửa và đọc tiễn thầy một bài thơ:
Ngưu là con bò tót
Ðinh là giằng cối xay
Thầy dạy hay chữ quá
Xin thầy về đi cày...
Mít nác gì
Một bác nọ ra tỉnh chơi. Trưa về, gặp thầy học của con mình, bác ta khẩn khoản mời thầy về nhà, để thết thầy một bữa. Bác ra sai bắt gà làm thịt rồi làm các món nhắm khác.
Bụng thầy đói meo, mà chủ nhà vẫn từ từ chuẩn bị bữa ăn cho thật tươm tất.
Bụng thầy càng cồn cào. Nhìn thấy quả mít trong gầm gường, miệng thầy thèm lắm. Chờ mãi, không thầy chủ nhà bưng mâm lên, thầy nói:
- Thôi bác ạ, phiền phức quá, bác để tôi về.
Chủ nhà sai con:
- Có nác mới (nước chè xanh mới nấu), lấy ấm rót, mời thầy uống con.
Cốt ý của gia chủ là muốn cầm chân thầy lại. Song thầy:
- Mít nác gì, để tôi về thôi bác ạ!
Lúc đó, bác ta mới nhớ là nhà mình có quả mít chín để ở gầm giường, liền sai con:
- À quên, lấy quả mít, bố mời thầy xơi đã con!
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)